Duck hunt
Lời Cầu Hôn Thứ Hai

Lời Cầu Hôn Thứ Hai

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322373

Bình chọn: 7.00/10/237 lượt.

đột nhiên quay sang, nhẹ nhàng nói.

Anh không nghe rõ cô đang nói cái gì, nhìn khẩu hình thì là lời cảm tạ.

Anh thấy bản thân mình cười nhẹ.

Mấy phút đồng hồ sau, trực thăng đáp xuống sân bay Cao Hùng, hai

người lập tức bước xuống, vội vàng đăng ký thủ tục, chuyến sớm nhất đi

Đài Bắc.

Ngồi trên máy bay, cô lại thận trọng nói.”Lần này thật sự cám ơn anh.”

Anh khoát tay, ý bảo cô đừng để ý.

“Tiền xăng hết bao nhiêu? Em trả cho anh.”

“Không cần, dù sao anh cũng phải về Đài Bắc, coi như tiện đường cho emquá giang.”

“Anh quay về Đài Bắc? Không chờ Lưu tiểu thư cùng đi?”

“Em nói Hiểu Tuyên? Tối qua cô ấy cuồng hoan trắng đêm, hôm nay chắc là không đến chạng vạng sẽ không rời giường.”

“Anh rất hiểu cô ấy nhỉ.” Cô hừ nhẹ.

Anh nhíu mày, hoài nghi trong lời nói của cô có vị chua.

Cô cũng phát hiện sự không ổn trong lời nói của mình, vội vàng che

dấu, chuyển đề tài.”Lại nói tiếp phúc lợi của khách sạn các anh thật

đúng là không tồi, chủ quản có việc riêng có thể đáp trực thăng?”

Trên lý luận là không được, trừ phi có chuyện trọng yếu, hơn nữa lần này anh không tính là đi công tác, là hành trình tư nhân——

Vì muốn gặp cô, mới cố ý tới tham gia vũ hội hoá trang, nếu không ngày thường anh cũng chẳng thích thú gì loại xã giao này.

Vừa nghĩ tới đây, Viên Thiếu Tề chán ghét bĩu môi.”Tóm lại em không cần lo lắng, tiền xăng anh sẽ trả.”

“Ít nhất để em gánh một nửa.” Cô kiên trì.

Anh nhíu mày.”Anh nói không cần.”

“Nhưng em không muốn nợ anh!” Cô thốt ra.

Viên Thiếu Tề nghe vậy rùng mình, sắc mặt trầm xuống.

Không muốn nợ anh? Cô tính toán rõ ràng với anh vậy sao? Cô phân rõ

ranh giới giữa hai người như vậy? Ngay cả chút tình cảm cũng không lưu

lại?

“Em không nợ anh.” Anh trừng cô, ánh mắt sắc bén như đao.

“Nhưng. . . . . .”

“Im!”

Anh cự tuyệt tranh luận, cự tuyệt cô tiếp tục xát muối vào vết thương của anh, tuy anh đường đường là một nam tử hán, nhưng cũng có những lúc yếu đuối không chịu nổi.

Sự im lặng nặng nề lan tràn trong bầu không khí giữa hai người nam nữ, anh chìm đắm trong hồi ức, vật vờ giữa yêu và hận.

Một giờ sau, máy bay đáp xuống Đài Bắc giữa trời mưa to.

Uông Ngữ Đạt đứng ở đại sảnh sân bay, nhìn mưa rơi, tưởng tượng cảnh

một mình mẹ lưu lạc nơi đầu đường trong màn mưa, cõi lòng cơ hồ tan nát.

Cô mặc kệ thần sắc âm u của người đàn ông đứng cạnh, tự chạy về phía tắc xi, anh theo sau đuổi kịp.

Vừa ngồi vào xe, cô liền vội gọi điện liên lạc dì Bảo, thấy di động hết pin, sắc mặt cô trắng xanh thoáng chốc.

“Có thể cho em mượn điện thoại của anh không?” Cô cầu cứu.

Anh ngưng mắt nhìn, không nói gì đưa di động, cô vội vàng đoạt lấy, gọi số điện thoại đã khắc sâu trong đầu.

“Alo, dì Bảo ạ? Là cháu, Ngữ Đạt, mẹ cháu đâu rồi? Tìm được người

chưa?” Nghe dì Bảo đáp lại, trong lòng cô như có lửa đốt.”. . . . . .

Cháu biết rồi, cháu lập tức tới nhà ngay.”

Chấm dứt cuộc trò chuyện, cô trả di động lại cho anh, tay lại run run không cầm được, điện thoại rơi xuống trên đùi anh.

“A, xin lỗi.”

Anh lên di động lên, kỳ quái nhìn vẻ mặt cô hoảng sợ bất an.”Rốt cuộc làm sao? Mẹ em đã xảy ra chuyện sao?”

Cô ngơ ngác xuất thần, sau một lúc lâu, mới thì thào trả lời: “Không thấy bà.”

Anh nhướng mày. Một người lớn như vậy, sao lại không thấy? “Chuyện khi nào?”

“Đêm qua.” Cô nói nhỏ, lã chã chực khóc.”Sớm biết vậy em đã không đi

Khẩn Đinh rồi, nếu em ở nhà, cũng sẽ không xảy ra việc này, em không

nên bỏ lại mẹ đi nghỉ phép. . . . . .”

Có cần nghiêm trọng như vậy không? Cô chỉ ở Khẩn Đinh một buổi tối,

sao phải tự trách như thế? Viên Thiếu Tề không cho là đúng.”Có lẽ mẹ em

đến nhà bạn, quên báo về nhà? Sao em phải chuyện bé xé ra to?”

Cô phút chốc giương mắt, giận dữ trừng anh.”Anh không hiểu đâu!”

Đúng là anh không hiểu. Một người lớn một buổi tối không về nhà, có như vậy cũng lo lắng sao?”Chẳng lẽ bà bị bắt cóc rồi?”

“Anh đừng nói nữa!” Cô khàn giọng kêu, ánh mắt tức giận sáng quắc

như muốn đốt cháy anh.”Em biết anh rất ghét mẹ em, nhưng có cần nguyền

rủa bà như vậy không?”

Nguyền rủa? Cô coi anh thành hạng người gì rồi?

Viên Thiếu Tề cũng căm tức nghĩ, lý trí nháy mắt sôi trào, anh cực

lực khắc chế, tự nhắc nhở mình không thể tức giận với cô gái này.

Ngay lúc bầu không khí đang giương cung bạt kiếm, tắc xi đến đã đến

gần nhà cô, cô bỏ lại trên ghế tờ một trăm tiền mặt, cũng không nói gì

với anh, kích động xuống xe.

Anh nhìn cô không để ý mưa rơi, trên đường kêu to tìm người, giây lát đã ướt sũng, ngực không tự chủ được đau nhức.

Cô đang làm gì vậy? Cô không biết nhìn mình rất ngốc sao? Cô nghĩ mẹ mình sẽ tản bộ trên đường giữa trời mưa tầm tã này sao?

Anh lao xuống xe, giữ lấy vai cô, quay cô đối mặt với mình.

“Em điên rồi sao? Uông Ngữ Đạt, cho dù vội vã tìm người cũng không

cần tìm giữa trời mưa! Về nhà trước đi, cùng người nhà thương lượng, nói không chừng đợi lát nữa mẹ em sẽ về nhà.”

“Anh buông ra, không cần lo cho em!” Cô căn bản không nghe anh nói gì, vội vã giãy dụa.

“Anh nói em bình tĩnh một chút!” Anh khiển trách.”Em dầm mưa như vậy sẽ cảm đó!”

“Em thế nào kh