Old school Swatch Watches
Lời Chia Tay Ngày 1 Tháng 4

Lời Chia Tay Ngày 1 Tháng 4

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322413

Bình chọn: 9.00/10/241 lượt.

bên má bị tôi hôn qua.

“Anh có phải người khác đâu.” Ánh mắt tôi từ đầu tới cuối không rời khỏi anh. Thật khó tin, chỉ sau một đêm chúng tôi lại có thể bên nhau.

“Anh phải thay đồ.” Đôi tay anh buông trên chăn. Bên dưới tấm chăn đó là đôi chân không còn cảm giác.

“Em giúp anh.”

“Để anh tự làm.” Anh cười tươi, giọng nói cực kì bình tĩnh nhưng lại có một thứ uy thế không sao cưỡng được. Tôi

đau lòng, há miệng định nói nhưng cuối cùng chỉ im lặng ngồi bên góc

giường, lặng lẽ nhìn anh.

Nhìn anh bận bịu di chuyển đôi chân không còn cảm giác của mình để thay quần áo là một việc rất tàn nhẫn. Đã mấy

lần tôi không chịu nổi phải quay mặt nhìn ra cửa sổ, giả vờ như đang

ngắm những chú chim ca hót bên ngoài.

Đáng sợ chính là vẻ mặt anh từ đầu tới cuối vẫn luôn bình tĩnh, khác hoàn toàn với thái độ né tránh tôi trước kia.

“Xong rồi.” Anh chậm chạp di chuyển đến mép giường.

“Đây … là chỗ lần trước gãy xương phải không?” Tôi để tay lên bắp chân phải của anh.

Mặc dù tôi không nhẫn tâm nhìn mà quay

mặt đi chỗ khắc, nhưng khi đôi chân trần của anh lộ ra, dấu vết biến

dạng do bị thương tôi vẫn nhìn thấy rõ ràng.

“Ừ. Chân hay bị chuột rút, thế nên không

khỏi lại bình thường được.” Anh vẫn đáp thật bình tĩnh, giống như nói

chuyện về người khác vậy.

Tôi đưa tay thuận theo bắp chân anh xuống phía bàn chân trần lộ ra ngoài. Trước đây tôi thích anh mặc quần sooc,

đi tông, cùng tôi dạo trên con phố nhỏ cạnh trường. Những lúc ấy tôi

thường cúi xuống chỉ để ngắm đôi chân thẳng đẹp của anh, bởi vì chân tôi rất xấu.

Bây giờ khi ngắm chân anh tôi vẫn thấy

rất đẹp, chỉ là đã mất đi sức sống. Tay tôi chầm chậm mân mê trên bề

mặt, chỗ da tiếp xúc thật mềm. Tôi biết anh sẽ không nói là ngứa nữa.

“Từ hồi xảy ra chuyện, anh không đi tông

nữa.” Anh kéo chiếc xe lăn bên mép giường lại gần, dùng tay chống, dựa

vào sức của hông chuyển thân lên xe lăn.

“Còn muốn đi nữa không?” Tôi xếp chân anh lên chỗ kê chân, vuốt phẳng phiu ống quần bò.

“Dép tông ngày trước vứt đi cả rồi, trừ phi em tặng anh.” Anh quay sang tôi làm mặt quỷ, đẩy xe lăn đi vào phòng tắm.

“Đi cửa hàng giảm giá.” Tôi mở cửa nhà tắm thò đầu vào.

“Đồ keo kiệt.” Cánh cửa đóng cạch lại, suýt nữa đập dẹt cái mặt vốn đã phẳng tịt của tôi. Tiếng lạch cạch bên trong vang lên.

Vào ít nhất cả nửa tiếng rồi, tôi đi đi lại lại bên ngoài nhà tắm, nhẩm tính.

“Em còn tưởng là anh lọt hố rồi cơ đấy?”

Nhìn anh chẳng dễ dàng gì từ bên trong đi ra, trên trán còn dính mấy lọn tóc ướt nhẹp, tôi bất nhẫn khẽ kêu một tiếng.

“Anh vừa từ trong hố chui ra mà.” Anh vừa lười nhác nói, vừa xỏ vớ vào chân.

“Sao anh không phát ra chút tiếng động nào?” Tôi hơi tức, tóm lấy bàn chân kia của anh xỏ tất, sau đó xỏ giầy vào.

“Thường thì những lúc có tiếng động lớn

là lúc anh bị ngã, hôm nay thì không.” Hai bàn tay anh bắt đầu luồn trên mái tóc ngắn của tôi.

“Anh thường ngã lắm sao?” Tôi đau đớn xót xa, lại dịu dọng xuống.

“Trí tưởng tượng của em phong phú thật đấy. Đi ăn sáng thôi, có đói không?” Anh khẽ nắm lấy bàn tay tôi.

“Ừm.” Cái nắm tay khe khẽ đó khiến tôi an tâm hơn nhiều.

“Đã gọi điện về cho mẹ em chưa?”

“Gọi rồi, vừa nãy, dọa mẹ chết khiếp.” Tôi nhếch mép cười, trong lòng áy náy đẩy xe đưa anh ra ngoài cửa.

“Cậu chủ, ông bà chủ về rồi, đang ở phòng ăn.” Không ngờ chị Hảo đang đứng ngoài cửa phòng. Tôi không biết rốt

cuộc chị đã đứng bao lâu nữa.

“Em biết rồi.” Vẻ mặt vốn luôn nhẹ nhàng của anh chợt trở nên lạnh lùng cứng ngắc.

Tôi bất an nhìn chị Hảo rồi lại nhìn anh, không khí bỗng trở nên rất kỳ lạ.

ì thực anh rất giống bố anh, đôi mắt đẹp

lại thừa hưởng từ mẹ. Tôi trộm nhìn hai ông bà đang ở trong phòng ăn với vẻ mặt không chút biểu tình.

Phòng ăn có thêm ba người, nhưng lại yên

tĩnh đến phát sợ. Tôi cảm thấy cảm giác bất an và mất tự nhiên càng ngày càng mạnh mẽ, mạnh đến nỗi chân tôi bắt đầu nhũn ra. Vốn từ bé mẹ già

nhà chúng tôi đã dạy tôi gặp người khác phải chào, nhưng tôi lúc này cứ

mấp máy môi mãi một câu cũng không thốt được.

Cảnh tượng trang nghiêm này không phù hợp lắm với đứa không hiểu quy tắc như tôi, tôi nghĩ vậy.

“Bố, mẹ, chào buổi sáng.” Anh kéo tôi ngồi xuống. “Phiên Nhiên là bạn con.”

Tôi cố mỉm cười gật đầu với hai người, cái câu “chào bác trai bác gái” vẫn không sao nói nên lời.

“Ừ. Hôm nay có khỏe không?” Bố anh múc một thìa cháo trắng từ tốn đưa lên miệng. Tôi thấy mình như vô hình.

“Tốt lắm ạ!” Không ngờ anh cũng tiếc lời

như vàng, không biết ngày thường họ sống cùng nhau thế nào nữa. Tôi cúi

đầu lén đưa mắt đánh giá cái gia đình kì cục này.

“Lâm tiểu thư?”

“Dạ?!” Tôi nuốt ực thìa cháo mới đưa lên

miệng, cố nặn ra nụ cười lễ phép và khiêm tốn, quay đầu sang phía ngọn

nguồn của tiếng nói — mẹ anh.

“Lâm tiểu thư làm nghề gì vậy?” Bạch phu

nhân nở nụ cười cực kì chừng mực, thế nhưng cũng rất xa cách, lại càng

không chút nhiệt tình.

“Cháu … thất nghiệp ạ.” Tôi nghĩ mãi, hình như cũng chỉ có thể đáp thế này.

“Thất nghiệp?” Bà khẽ nhíu mày. “Bố mẹ cháu làm nghề gì?”

Cơn giận thay thế nỗi bất an trong tôi.

Cơ bắp to