
n gì cả nên
anh không muốn em phải nghĩ hay bận tâm vì điều gì! Anh trai cô ấy và anh vốn
là bạn thân. Sau đó anh sang Anh học còn cậu ấy vào làm việc trong ngân hàng,
cùng cơ quan với bố mẹ anh.
Có lẽ, mọi người cần
một thời gian để tiếp nhận chuyện này. Chuyện tình cảm vốn rất khó để gượng ép.
Nhưng hiểu được điều đó lại cần cả một quá trình.”
“ Nếu em không xuất
hiện, thì anh vẫn yêu chị ấy phải không? Em cảm thấy....anh chỉ cố tỏ ra lạnh
lùng. Còn thực sự, anh có một trái tim bao dung và ấm áp. Thực ra, anh đã tha
thứ cho chị ấy, chỉ là anh không đối mặt với sự thực đó mà thôi!”
“ Bé ngốc. Có hai loại
tình huống khiến cho người ta phải từ bỏ tình yêu của mình. Thứ nhất là do sinh
ly tử biệt, thứ hai là do không còn yêu nữa. Còn tất cả những lý do khác ở
trong mắt anh chỉ là chuyện buồn cười. Yêu chính là yêu, một khi đã yêu, cho dù
người thông minh cỡ nào cũng biến thành ngốc nghếch, lý trí đến đâu cũng biến
thành điên dại. Trừ phi không thật sự yêu mới có thể bình tĩnh như vậy, mới có
thể bình thản mà chia tay. Tình yêu, vốn không có lý lẽ, tất cả mọi nguyên tắc
trước tình yêu đều trở thành vô nghĩa. Cho dù bề ngoài tỏ ra không có gì nhưng
trong lòng vẫn rất đau khổ.
Dù không có em xuất hiện thì anh cũng không thể bắt đầu lại
cùng cô ấy! Người ta có thể làm lại bất kỳ điều gì nhưng lại quá khó khăn để
yêu lại một người.....nhất là khi người ấy đã từng lừa dối mình. Anh không biết
người khác thế nào, nhưng anh thì không làm được điều đó.”
Đặt bàn tay bé nhỏ của cô lên ngực trái mình, Hoàng Sơn trầm
giọng:
“ Giờ đây, nơi này đã thuộc về em. Đã bị em quyến rũ và cướp
đi rồi. Em bảo anh biết phải làm sao?”
Cô cọ mặt vào ngực anh và cười đầy ngọt ngào. Cô rất muốn thốt
lên rằng, hạnh phúc của đời cô không ai khác chỉ có thể là người đàn ông này!
Nhưng cô rất sợ, hạnh phúc ấy một ngày rời xa cô và thuộc về người khác. Cô rất
sợ. Có ai đó từng nói, nhìn tới bức tường, phải đủ khôn để nhìn hoặc nghĩ xem
sau bức tường đó là cái gì. Nhưng Minh không phải thám tử. Nên cô không thể
nhìn ra được một người chỉ thoáng qua giây phút biến thành người đàn ông của cả
cuộc đời mình, rồi càng không nghĩ lỡ yêu rồi lại có ngày xa cách. Cô chỉ biết
nghĩ đến đâu thì làm đến đó, yêu được ngày nào hay ngày đó, và không bao giờ
nói trước một cái gì, khi trái đất ngày nào cũng quay và trái tim người thì đập
những nhịp khác nhau. Cô chỉ biết giờ phút này, anh là của cô. Vậy là đủ rồi!
Hữu Thiện luôn cảm thấy mình vô cùng may mắn. Bởi trong hàng
triệu con người, nhất là với London mù sương này, số phận run rủi lại để Ngọc Minh ngang qua anh. Chiếc xe bus hai tầng
tưởng như là chật mà lúc này, chỉ một bước chân cũng thành xa quá đỗi. Cô đang
ngồi ở nơi đó, ánh mắt cô nghĩ gì mà xa xăm thế? Anh thấy cô đeo headphone, thỉnh
thoảng lại thì thầm theo điệu nhạc. Ánh mắt anh chăm chú cố đoán xem giai điệu
đó có quen thuộc hay không....Nếu anh không nhầm thì đó là giai điệu của You
are beautiful! Mỉm cười, anh rút điện thoại và gọi cho cô.
Những ngón tay mềm khẽ
trượt theo màn hình, cô dịu dàng lên tiếng:
“ Anh Thiện ạ. Em đang trên xe bus, không tiện nói chuyện.
Lát em gọi cho anh sau nhé!”
“ Em đưa mắt về phía trước nhìn xem?”
Quay người về phía trước mặt, cô thấy anh đang cầm điện thoại
lên vẫy tay với cô. Minh bật cười, tắt máy. Cô xốc bao lô rồi bước về phía anh.
Đưa ngón tay lên miệng ra dấu nói khẽ với anh, cô chỉ điểm tiếp theo tỏ ý muốn
xuống. Anh hiểu ý liền xuống cùng cô. Tiếng cười của hai người họ giòn tan theo
ánh nắng cuối chiều đang rủ xuống bên bờ sông Thames.
Nhận cốc cafe từ tay
anh, cô cười và khẽ hỏi:
“ Học vất vả quá sao anh? Em thấy mắt anh nổi quầng thâm, có
vẻ thiếu ngủ?”
Hữu Thiện ngồi xuống cạnh cô, nhấp môi tách cafe anhnói:
“ Bài vở không có gì đáng ngại. Nhưng dạo gần đây anh hay bị
mất ngủ, đành lọ mọ thức cả đêm xem film.”
“ Xem film? Weo.
Quãng mới sang đây em cũng thường thức cả đêm để xem film cho đỡ buồn. Nhưng
lâu rồi em không xem.”
“ Ừm. Anh chỉ định
xem cho dễ ngủ nhưng xem xong mất ngủ.”
“ Film kinh dị ạ?”
“ Không. Một bộ film
liên quan đến đề tài xã hội. Đó là bộ phim Lesbian “Saving face”. Anh đoán là em chưa bao giờ xem!”
“ Lesbian? Dạ. Đúng
là em chưa bao giờ xem thật!”
Minh tròn mắt nhìn Hữu Thiện dò hỏi. Anh chỉ mỉm cười và
nhìn những vạt nắng cuối chiều đang buông hững hờ dưới lòng sông xanh biếc. Chậm
rãi, anh nói:
“Trong film có một phân đoạn khiến anh rất thích. Cô gái bước
ra giữa chốn đông người, nói với người mình yêu rằng: “Nếu yêu em, hãy ôm em
trước mặt mọi người, em sẽ không ra đi nữa”. Nhưng người kia không dám.Và họ
chia tay. Suy cho cùng, thể diện, danh dự nặng bao nhiêu? Khi ta vì nó mà đánh
rơi mất người ta yêu dấu. Ta đã mất nhiều thời gian để tìm, gặp và yêu. Vậy mà
ta nỡ buông tay rồi trở về tiếp tục đeo mặt nạ vẫy vùng trong định kiến của xã
hội. Làm vậy ta sẽ hạnh phúc hơn chăng? ”
image
“ Thực ra, trong lớp
học của em, tỉ lệ người đồng tính khá cao. Em không kì thị với điều đó nhưng