
đều được sắp xếp theo một logic nhất định. Kiến
trúc căn nhà không có gì đáng nói, điều khiến cô để ý là những bức tranh rất Việt
Nam với gam màu ấm được treo trong phòng khách. Cô nhận ra một Long Biên xưa
cũ, một góc bãi sông Hồng ngày đầu đông vàng hoa cải, một Hà Nội tháng tư với
những đoá huệ tây rong ruổi khắp Hà thành. Cô như thấy cả quê hương trong căn
nhà của anh…Cố gắng tìm đủ mọi cách để thiếp đi nhưng cô vẫn không tài nào chống
chọi lại được với cái giá lạnh.
Bước chân theo ánh đèn ngủ le lói, căn phòng ngủ hoàn toàn ấm
áp, khác hẳn so với nơi cô vừa nằm. Rón rén lại gần chiếc giường của anh, lật
nhẹ tấm chăn lên rồi chui vào. Giọng nói trầm ấm của anh khiến cô giật mình:
“ Em đang thử thách sự kiên nhẫn của tôi?”
“ Ở ngoài….rất lạnh! Em không ngủ được.”
Lật người nằm lên phía trên cô, hai tay anh chống xuống giường,
nhìn thẳng vào đôi mắt nâu đang mở to thảng thốt, anh khàn giọng:
“ Em có biết việc trèo lên giường của một người đàn ông lúc
nửa đêm sẽ phải chịu hậu quả thế nào không?”
Ngọc Minh không đáp lại, cô nhắm mắt chờ đợi xem người chủ
nhà đẹp trai sẽ có hành động gì tiếp theo. Nhưng anh thở dài rồi lật người về
phía nửa kia của chiếc giường . Anh hoàn toàn quay lưng lại với cô. Hơi ấm của
anh khiến cô muốn nhích lại gần thêm chút nữa. Có chút tò mò và hứng thú cô tự
phóng túng bản thân mình, dù sao cũng đã phá bỏ nguyên tắc bước chân vào nhà một
người đàn ông lạ, lại còn trèo lên giường của anh ta nên thể diện với cô giờ
này chỉ là một đồng xu không còn giá trị.
Đưa bàn tay bé nhỏ chạm nhẹ vào tấm lưng trần đang quay lại
với cô. Bàn tay cô khẽ run run nhưng nhanh chóng định thần được tâm trạng. Cười
lém lỉnh, cô vuốt ve dọc theo sống lưng anh. Hoàng Sơn dần bị mất kiên nhẫn với
trò đùa quái ác của cô gái trẻ. Anh chỉ là một người đàn ông bình thường, một
người đàn ông tử tế hơn những thằng đàn ông khác. Anh biết tình một đêm đang là
trào lưu thịnh hành trong giới trẻ. Anh vẫn trẻ nhưng tình yêu với anh nên, cần,
phải có một cái nhìn bền lâu và nghiêm túc. "Điều điên rồ gì đang tồn tại trong
đầu cô gái này", anh tự hỏi! Cười khẩy, tiếng nói anh khàn đặc:
" Xem ra em chơi trò này còn tệ hơn cả chơi dương cầm.
Tốt nhất ngoan ngoãn nằm im và ngủ đi. Tôi nghĩ, em hiểu tôi đang nói gì!"
“ Anh thật sự là gay sao? Em cảm nhận gu thẩm mĩ của anh rất
tốt. Anh cũng rất manly…thật tiếc!”
Thu bàn tay về, cô nằm im và thở dài. Hoàng Sơn nghe xong
câu nói ấy thì tràn đầy nộ khí. Anh quay người về phía cô, bàn tay anh kéo cô
vào lòng và cười.
“ Đừng trách tôi không nói trước với em. Là em không nghe
thì hãy tự nhận lấy! 23 tuổi, không còn là đứa trẻ nữa rồi!”
Nói rồi anh phủ xuống đôi môi mềm của cô một nụ hôn rất nhẹ,
mơn trớn. Ngọc Minh đón nhận nụ hôn của anh một cách vụng về, có chút rụt rè
nhưng nhanh chóng cô tỏ ra hiểu ý và đáp lại anh. Bàn tay bé nhỏ chống lên ngực
anh, đôi mắt nâu sóng sánh lúc này khép lại để mặc bản thân cảm nhận hương vị
mà chưa một lần được biết đến. Nụ hôn chậm lại rồi dừng. Anh buông cô ra và cười,
anh vẫn cố gắng kiềm chế bản thân:
“ Bây giờ ngủ được rồi chứ?”
“ Anh vừa cướp đi nụ hôn đầu của em?”
“ Oh. Thật sao? Là em thách thức tôi! Đấy là lời cảnh cáo
dành cho em. Tốt nhất em nên học làm đứa trẻ nghe lời, nhắm mắt lại rồi ngủ đi.
Tôi rất mệt, không muốn tranh luận với em đâu!”
Anh tiếp tục quay người về phía cô. Có chút mất mát, cô
không cam tâm liền trèo qua người anh rồi chui vào lòng anh và khẽ cười.
“ Em nghĩ mình nên đòi lại.”
Cô vụng về phủ môi mình lên đôi môi ấm áp của anh. Hoàng Sơn
ngây ngốc trước việc làm của cô nhưng anh nhanh chóng chuyển từ thế bị động
sang chủ động. Lẽ nào anh đang bị ảo giác? Anh nhớ là mình chỉ uống có 1 ly
cafe. Mà cafe có khi nào say được? Nụ hôn mỗi lúc càng gấp gáp, bàn tay cô bấu
víu vào thắt lưng anh vô tình khiến anh quên mất lý trí cần đặt ở đâu. Lúc này
trong anh chỉ có khát vọng nguyên thuỷ nhất của một người đàn ông đang trỗi dậy.
Đưa bàn tay nâng đầu cô dậy, anh từng bước cởi bỏ chiếc áo thun mỏng trên người
cô. Bàn tay anh trượt theo từng đường cong trên cơ thể cô. Nụ hôn của anh dời
đôi môi xuống xương quai xanh. Anh như mê loạn trước dục vọng của chính mình và
trước sự quyến rũ của người con gái đẹp đang nằm cạnh. Cô chỉ biết yếu ớt ngăn
anh lại nhưng cơ thể cô hoàn toàn phản bội lại lời can ngăn đang thốt ra. Nhiệt
tình đã được thổi lên, cơ thể cô hiện ra trước mắt anh. Ánh mắt Sơn mê loạn,
đôi môi cong lên cười mỉm, khàn giọng:
“ Em đẹp quá…Lúc này hối hận vẫn còn kịp đấy!”
Hối hận ư? Có hay không? Một chút tò mò, xen lẫn cảm giác
kích thích và khó chịu của chính mình. Cô không muốn dừng lại những nụ hôn dài
của anh, đưa đôi tay bé nhỏ quàng qua cổ anh, cô rướn thân người lên chạm vào
đôi môi anh giá lạnh. Trong khoảng không với ánh sáng mờ nhạt của đèn ngủ, tiếng
kêu đầy đau đớn của Hương thốt ra. Kéo
cô vào lòng và dỗ dành, anh ghé sát tai cô thì thầm:
“ Ngoan nào. Cố chịu, một lúc sẽ không đau!”
“ Anh lừa em. Em đau lắm.”
Hôn nhẹ lên cánh