
Cởi bỏ áo Vest ngoài, nới
lỏng cổ áo sơ mi rồi anh bước về chiếc bàn ăn. Hương vị đậm chất Việt Nam, thịt
bò xào cần tỏi, canh trứng giản đơn và nem rán kiểu Hà thành. Thức ăn vẫn còn
hơi nóng, hẳn là cô gái vừa rời đi chưa lâu!
Đảo đôi mắt nhìn quanh phòng khách, anh thấy hai chiếc vali được đặt ở
góc nhà, thêm vào đó là một chiếc túi du lịch đặt trên sofa. Chiếc túi quen mắt
khiến Sơn khẽ nhíu mày. Chắc chỉ là trùng hợp!
Cầm lon coca rồi anh bước về cửa sổ, tu hết nửa chai nhưng vẫn
không làm anh vơi đi cơn khát. Cánh cửa mở ra, cô gái vừa quen, vừa lạ ngày hôm
qua đã trở lại. Anh im lặng nhìn cô còn cô thấy anh thì cúi đầu e ngại. Bước về
phía cô nhưng anh dừng lại rồi ngả mình xuống sofa và trầm giọng:
“ Em định đứng đó tới bao giờ? Lại đây.”
Ngọc Minh nghe lời anh, cô chậm rãi lại gần chiếc ghế đối diện
và ngồi xuống. Cô biết anh vẫn nhìn mình và chưa hề dời mắt đi chỗ khác. Thầm
đánh giá một lúc, anh lên tiếng:
“ Em sợ tôi sao?”
Dù nói rất nhỏ nhưng cô đáp lời anh vô cùng kiên định:
“ Sau tất cả anh nghĩ em sợ anh sao?”
“ Vậy sao? Tôi không hi vọng làm em sợ.”
Vươn người về phía trước, khuỷu tay chống xuống bàn anh tiếp
tục:
“ Em thích tôi chứ?”
Thích? Cứ cho là vậy. Cô đã suy nghĩ rất nhiều về những gì xảy
ra đêm qua, có lẽ, đó chỉ là một chuyện nhỏ! Cô đã nhớ đến những gì Natilia trước
khi về nước từng nói với cô: " Hãy yêu đi, tình yêu tuyệt vời lắm. Đừng
mãi như một người ở thế kỷ trước vậy Minh à."
Thấy cô thẫn thờ không đáp lời, Hoàng Sơn vội lên tiếng:
“ Ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào tôi!”
Có chút giật mình, hai bàn tay cô cố gắng xiết chặt vào nhau
để cân bằng tâm trạng. Dùng toàn bộ dũng khí, cô ngẩng đầu nhìn anh. Trong ánh
mắt đen của anh, cô thấy bóng mình trong đó. Hoảng hốt, cô tiếp tục cúi đầu.
“ Nguyễn Hoàng Sơn, 27 tuổi, kiểm toán quốc tế hiện đang làm
trong Deutsche Bank, chi nhánh London. Không có yêu cầu quá cao với cuộc sống.
Đối với phụ nữ chỉ có một mong muốn cũng là nguyên tắc duy nhất: đừng- bao- giờ
có những hành động dối lừa. Nếu em làm được thì hãy ở lại cạnh tôi!”
Bắt chéo hai chân, anh thả lỏng cơ thể, ánh mắt của kẻ đi
săn vẫn chăm chú quan sát cô gái đang run sợ trước mặt. Khoé môi anh không thôi
cong lên, cười rất khẽ. Ngọc Minh phải mất rất lâu để tiêu hoá những gì vừa
nghe thấy. Cô cũng cười, ngẩng đầu nhìn anh đầy kiêu hãnh, cô nói:
“ Anh không cảm thấy ngạc nhiên trước hành động của em tối
qua sao? Anh không quan tâm em là người tốt hay người xấu? Chẳng lẽ anh là người
thờ ơ với tất cả?”
“ Một con sói thông minh, nó sẽ luôn ý thức một điều đâu là
nhà mình. Ánh mắt của em tối qua đã nói với tôi về chính em_một đứa trẻ hiếu thắng
và quen được nuông chiều! Tôi không phải là người ngây thơ đến mức không nhận
biết nổi một con người. Hẳn có một ngày em sẽ hiểu, gừng càng già càng cay.
Càng trải nghiệm, người ta càng tích cho mình những bài học được coi là đắt
giá! Nếu có một ngày em cảm thấy hết hứng thú với căn nhà này hoặc với tôi, thì
hãy ra đi.”
Nhún vai, anh nói tiếp:
“ Tôi là kẻ không tim, không phổi. Hẳn là em sẽ nhanh chán
thôi. Chỉ mong những ngày sống chung sẽ thật sự vui vẻ! Tôi sẽ dạy em chơi
dương cầm, và cũng dạy em vẽ. Hi vọng đến ngày em ra đi, em sẽ trở thành một
con sói khôn chứ không phải con thỏ non ngơ ngác mà đêm qua tôi nhìn thấy!
Em có gì muốn nói nữa không?”
Minh lắc đầu rồi lại gật đầu. Đôi môi mím chặt, cô nhỏ giọng:
“Đừng lúc nào cũng cho mình là đúng, chú ạ."
Ngừng một lát, cô nói tiếp:
"Vậy nếu sống chung thì phí sinh hoạt, em phải gửi anh
thế nào ạ?”
Bật cười, anh rút chiếc ví da trong túi quần rồi đẩy về phía
cô một chiếc thẻ mỏng:
“ Em nhìn tôi giống người sẽ nhận tiền của phụ nữ hay sao?
Nói để em biết, thứ tôi không thiếu nhất chính là tiền. Sinh viên sống cuộc sống
xa xứ đâu phải dễ dàng. Cứ cho là em có điều kiện nhưng tôi nghĩ trong thành phố
đắt đỏ này mọi thứ lúc nào cũng cần cân nhắc. Cho em tập làm người chủ của gia
đình, giữ lấy và lo việc mua sắm chi tiêu. Thời gian của tôi gần như cũng rất bận.
Trông cậy cả vào em!”
Cô vội xua tay và bối rối:
“ Dạ, em không nhận đâu. Em thật sự....có tiền mà. Hơn nữa
được đến đây rất gần trường em học, em cũng không phải đổi nhà trọ khắp nơi. Chỉ
mong anh đừng đuổi em thôi ạ!”
“ Tôi không bao giờ nói hai lần cho một vấn đề! Nếu không
còn chuyện gì nữa thì ăn cơm được rồi chứ?”
Chỉ tay về chiếc túi du lịch trên sofa, cô lí nhí:
“ Dạ....hôm nay có một chị đến tìm anh. Chị ấy nói trong túi
toàn bộ là sơ mi của anh đặt may. Em quên không hỏi tên chị ấy là gì!”
Ánh mắt Sơn sọng đỏ, có chút tức giận, ngữ điệu lạnh lùng,
anh nói :
“ Lát mang ra ngoài đường vất vào thùng rác giúp tôi. Còn nữa,
tôi hy vọng sẽ không phải nghe về sự xuất hiện của ai đó trong căn nhà này thêm
nữa. Em hiểu ý tôi chứ? Từ chối cũng là một bài học mà để thực hiện lại không hề
dễ dàng.”
Chống hai bàn tay xuống đùi, anh đứng dậy và nheo mắt nhìn
cô:
“ Em thật sự rất thú vị. Mong rằng sống chung với em sẽ
không quá nhàm chán! Thời gian sẽ giúp