
bố yêu nhau. Cô vẫn chưa bao giờ quên những con đường anh rong ruổi
cùng cô đi khắp Hà thành bốn mùa xuân, hạ, thu, đông. Những sở thích riêng biệt
của cô chỉ mình anh biết. Những cái xiết tay, những vòng ôm, những nụ hôn nồng
nàn. Cô chưa bao giờ quên...nhưng cô đã vô tình đánh mất!
Cô là một cô gái thích những gì lạ lẫm, bắt nhanh với lối sống
hiện đại của London và cô....là người sợ cô đơn. Xét cho cùng, cô đơn ai chẳng
sợ, nhưng người ta có thể sống chung với nỗi sợ ấy còn cô thì không! Cô đã bước
chân theo một người đàn ông khác, nắm tay một người đàn ông khác và đã cùng anh
ta ân ái ngay trước mặt Hoàng Sơn.
Anh im lặng quay người
bước đi để mặc cô với cảm giác tội lỗi dâng đầy nơi lồng ngực. Anh đã dùng tất
cả trái tim để yêu cô và cuối cùng trả lại những tháng ngày hạnh phúc anh mang
đến, cô cho anh những vết thương, cả sự ám ảnh không thể nào giải thích. Cô sai
rồi, cô thật sự sai rồi! Con người thật buồn cười, tại sao mất đi rồi, người ta
mới cảm thấy ân hận vì những gì đáng tiếc trong quá khứ? Cuộc đời thật chớ
trêu, có những người chưa kịp quí trọng thì đã thành người dưng. Có những chuyện
chưa kịp để tâm đã vội thành chuyện cũ...
Hít một hơi thật sâu, những ngón tay giá lạnh xiết chặt tấm
khăn len trên cổ, Mai đưa tay bấm chuông nhà anh. Ánh mắt hoảng hốt và ngạc
nhiên khi mở cửa cho cô là một cô gái còn rất trẻ.
Nhìn vị khách nữ đầy ngại ngùng, Ngọc Minh cúi đầu nói rất
khẽ:
“ Em có thể giúp gì cho chị được không?”
“ Ồ. Mình nghĩ là có! Anh Sơn có nhà chứ?”
Ánh mắt Minh sáng lên, ngẩng đầu nhìn Thanh Mai đầy dò hỏi,
cô lí nhí:
“ Dạ. Anh ấy đi làm, em cứ tưởng anh ấy quên đồ về lấy.
Không biết anh ấy có khách.”
Mai cười buồn. Đặt một dấu hỏi lớn vào cô gái trước mặt
mình, cô lịch sự lên tiếng:
“ Mình có thể vào nhà được chứ? Mình là bạn của Sơn.”
Minh đứng sang một bên nhìn
Mai bước vào, cô vẫn ngây ngốc với cái tên về người đàn ông vừa được nhắc
đến. Hoá ra anh ta tên là Sơn. Hoá ra là như thế. Thật nực cười đúng không? Nắm
tay, hôn môi, làm tình chỉ trong một đêm và vẫn không hề biết người đàn ông ấy
tên là gì? Anh ta là người thế nào? Cười rồi lắc đầu, cô bước vào theo Mai và
cùng ngồi xuống.
Đưa mắt nhìn quanh căn nhà và đánh giá, đúng theo sở thích của
anh. Toàn bộ căn nhà chỉ có hai màu trắng đen duy nhất. Nếu có màu sắc khác tồn tại thì đó chỉ có thể
là màu sơn dầu của những bức hoạ do chính tay anh vẽ. Những bức hoạ quá quen
thuộc với cô. Đó đã từng là cả khoảng trời lãng mạn mà anh dành tặng...nhưng
ngày ra đi, anh đã không để lại cho cô bất kỳ thứ gì. Bởi anh nói rằng, thứ quí
giá nhất chính là trái tim anh, đã bị cô vùi dập không thương tiếc thì cô lấy
tư cách gì để giữ lại những kỷ vật của anh? Đúng vậy, cô càng không có tư cách
gì để phán xét về người con gái đang đi chân trần ngồi trước mặt mình.
Đặt chiếc túi du lịch nặng trịch lên sofa, Mai dịu dàng nói:
“ Chắc em là bạn gái anh Sơn. Phiền em hãy nhắn với anh ấy
có người gửi đồ. Toàn bộ đều là áo sơ mi của anh ấy được đặt may trước đó!”
“ Dạ. Em không phải là bạn gái anh ấy đâu. Em là học sinh của
anh ấy.”
" Học sinh? Vậy em là chỗ quen biết của gia đình Sơn?
Hay là....em đang thử việc trong ngân hàng của anh ấy?"
" Ồ, Không không. Anh ấy dạy em chơi dương cầm thôi ạ."
Không gian dường như đóng băng. Mai không biết mình phải nói
gì và nên nói gì. Từ bao giờ anh hình thành thói quen tiếp xúc với người lạ? Từ
bao giờ? Từ bao giờ thế? Dạy chơi dương cầm? Để ngôi nhà trong tay một cô bé tự
nhận mình là học sinh? Không. Không phải Hoàng Sơn mà cô quen. Hoàng Sơn mà cô
quen là một người đàn ông hoàn toàn khác! Anh không thích cười với người qua đường,
không thích nói quá nhiều với bất kỳ ai kể cả đó là người anh vô cùng yêu
thương. Càng không bao giờ có chuyện anh kiên nhẫn để ngồi chỉnh từng lỗi sai
cơ bản trên cương vị của một thầy giáo. Đã từng...đã từng rất nhiều lần, cô nài
nỉ anh bằng mọi cách chỉ để anh dạy cô phân biệt những tiết tấu đơn giản và nhận
biết các nốt nhạc một cách dễ dàng. Nhưng đáp lại cô vẫn là câu nói lạnh lùng:
“ Em thật là phiền phức!”. Tất nhiên, sau đó anh lại hôn cô hoặc đại loại là
tìm một lý do nào đó để từ chối đề nghị cô vừa đề xuất. Hoá ra tất cả đều có thể
thay đổi. Hoá ra xa cô, anh đã thật sự trở thành một người khác thật rồi, khác
tới mức đủ ngạc nhiên và khiến cô choáng váng.
Hoàng Sơn trở về nhà khá sớm so với mọi hôm, cô gái trẻ hôm
qua khiến anh cảm thấy rất thú vị. Anh không phải là người thích suy nghĩ quá
nhiều, chuyện gì đến thì hãy để nó đến một cách tự nhiên. Kể từ sau khi cuộc
tình nhiều năm sâu sắc trở thành những mảnh vỡ thì anh luôn duy trì cho mình
thái độ bất cần với tình cảm. Đừng quá thiết tha mặn nồng để rồi một ngày nhạt
hơn nước ốc!
Căn nhà nhỏ của anh vẫn nằm im trong hơi sương buông dần, một
khoảng không sẫm tối xộc đến. Cánh cửa được khoá rất cẩn thận, có lẽ cô gái đó
đã rời đi! Cười nhạt, anh mở cửa bằng chùm chìa khoá quen của mình rồi bước
vào. Một mùi thức ăn phảng phất đâu đó trong phòng bếp.