
nh lực của nàng quá tốt, tiếng vang trong vòng trăm dặm,
chỉ cần nàng muốn, tiếng kia sẽ tự động bay đến bên tai nàng, thật sự
không phải lỗi của nàng đâu à. Có trách thì trách bọn họ nói lớn tiếng
quá, lại không thèm bố trí trận pháp, để người ta thừa cơ hội chứ sao.
Phong Phong sau đó còn rống lên mấy câu gì đó, nhưng đều là những câu khiến người ta nghẹn lời. Bản thân nàng lại không còn hứng nghe, mấy
tiếng bên tai cũng dần nhạt dần.
Bốn phía lại khôi phục sự yên tĩnh, nàng yên lặng hồi lâu.
Lúc này, nàng mới cầm đóa hoa trong tay, cắm vào trong mặt đất bằng
phẳng không hề có một ngọn cỏ này. Chỉ thấy đóa hoa kia chậm rãi sinh
trưởng, trải rộng ra cả khoảng đất.
Từng đóa từng đóa hiện lên, mấy đóa hoa lại càng mọc càng nhanh, chỉ một lúc sau, cả vòng tròn kia đều đã ngập tràn hoa cỏ.
Lúc này nàng mới đứng lên, mảnh đất này bị Thần lực của mẫu thân ảnh
hưởng, khô héo đã ngàn năm, không có một cọng cỏ. Cũng chỉ có Lục hoa
tinh khiết, lại thêm sức mạnh của mình, mới có thể sinh trưởng mà thôi.
Nàng lại liếc nhìn mặt đất, chậm rãi nở nụ cười, có lẽ như vậy mẫu thân sẽ không còn cô đơn nữa!
Nàng nhìn một lúc lâu, tâm tình nặng nề ban đầu giờ đã hòa hoãn bớt,
nàng thở phào nhẹ nhõm, nàng xoay người định trở về theo đường cũ, bỗng
nhiên lại dừng bước.
Nàng xoay người lại, hái một đóa Lục hoa, cẩn thận cầm trên tay, lẩm bẩm.
“Như vậy…. chắc là mẫu thân sẽ đồng ý chứ!”
Nàng xoay người đi, vén mấy cành cây trước mắt, lại chỉ thấy phía
trước hơi đung đưa, có tiếng vang lả tả, rừng cây tự động tách ra hai
bên, lộ ra một khuôn mặt đang thở phì phò.
Người đến vì thở gấp, mặt hơi đỏ lên, khi nhìn thấy nàng thì hàng chân mày kia như nhíu chặt thành hàng vạn nút thắt.
“Tiểu thư, lúc nãy người bảo sẽ về ngay mà!”
Anh Lạc hơi chột dạ, lần đầu phát hiện, hóa ra ánh mắt của Viêm Phượng lại còn có thể phóng băng.
“Ặc… ta đang định trở về!”
Viêm Phượng khẽ híp mắt, ánh mắt lạnh băng, quét nhìn nàng từ trên
xuống dưới, cho đến khi nàng xấu hổ đến đỏ bừng mặt, Viêm Phượng vẫn
chưa thôi!
“Phong… Phong, sao lại tìm được ta?” Nàng gãi gãi đầu cố tìm đề tài
nói, nhìn bên trái rồi lại nhìn bên phải, lại không dám nhìn thẳng vào
mắt Viêm Phượng.
“Tôn chủ…. Chưởng…. Công tử nói, người đang ở đây!” Một lúc lâu Viêm
Phượng mới tìm được từ thích hợp, nhìn mặt đất đầy Lục hoa sau lưng
nàng, trên mặt chợt hiện lên điều gì, rồi lại biến mất, nàng hoa mắt
sao?
“Tốt lắm, chúng ta nhanh trở về thôi!” Anh Lạc thúc giục, lại bị nàng trừng mắt, cứ như sẽ trừng ra mấy lỗ trên người Anh Lạc. Huống chi….
Anh Lạc nhìn nhìn đóa Lục hoa trong tay, nàng còn có việc phải làm.
Viêm Phượng thở dài, lúc này mới xoay người, đi đằng trước, cố sức
vén mấy cành cây ra, nơi này có kết giới, trừ việc đi bộ thì không còn
cách nào để ra. Cũng làm khó cho Viêm Phượng để có thể đuổi được đến tận đây.
Nàng đi theo, cẩn thận che chở Lục hoa trong tay, mới đi được hai bước, chợt có tiếng vang thật lớn vang lên đằng sau.
Nàng quay phắt đầu lại, chỉ thấy trên mặt đất đầy Lục hoa kia, đột
nhiên phát ra ánh sáng, trận pháp hình tròn kia chiếu thẳng lên bầu trời rồi chậm rãi tiêu tan.
Viêm Phượng hoảng hồn, hơi bối rối nhìn ánh sáng kia, sắc mặt tái nhợt.
“Trận pháp của mẫu thân bị Lục hoa tinh lọc thôi.” Nàng nhẹ giọng giải thích, ý bảo Viêm Phượng không phải sợ.
Thần lực của mẫu thân năm đó vẫn còn sót lại nơi này, nên ngàn năm
qua, nơi này vẫn không hề có một ngọn cỏ. Hôm nay đã được nàng tinh lọc, sau này, nơi này không chỉ mọc Lục hoa, còn có thể mọc những loại hoa
khác.
Nàng ngẩng đầu nhìn hình dáng của trận pháp, bên trong có chữ gì đó,
nhất thời hơi nghi ngờ, nghiêng người, chỉ vào ánh sáng kia nói: “Viêm
Phượng, tỷ nhìn trận pháp này xem, sao lại thấy quen như thế? Hình như
ta đã thấy ở đâu rồi?”
Viêm Phượng hơi sững sờ, quay đầu nhìn nàng, như đang phục hồi tinh
thần lại, trên mặt mang theo chút bối rối, hồi lâu mới nói: “Vậy… vậy à? Ban đầu tiểu thư bị trận pháp này phong ấn, đương nhiên…. sẽ thấy quen
thuộc.”
Từ lúc nào Viêm Phượng lại có nét mặt bối rối như thế? Anh Lạc hơi
nghi ngờ, nhưng nghĩ lại, thấy lời này của nàng cũng có lý, năm đó trí
nhớ đã quá mức khắc sâu, cảm thấy hơi quen mắt cũng không có gì lạ. Chỉ
là, trong lòng nàng vẫn có chút quái dị, giống như còn có thứ gì mà nàng chưa biết.
“Được rồi, tiểu thư!” Viêm Phượng cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng “Nhanh xuống núi, nếu không công tử sẽ lo lắng.”
Anh Lạc gật đầu, lúc này mới đi theo nàng.
Nàng gọi trường kiếm ra, chém về phía trước, lộ ra một con đường mòn
“Tiểu thư, ta đi phía trước, rừng cây này quá tươi tốt, lại không thể
cưỡi kiếm, người theo sau ta.”
Anh Lạc nhíu nhíu mày, Viêm Phượng sợ nàng bị kẹt ở đây sao? Cũng
không phải quá xem thường nàng rồi, nàng cũng không như xưa, rừng cây
nho nhỏ như thế, sao có thể ngăn cản nàng.
Nàng hơi bất bình, đi lên trước mấy bước, đi ở phía trước: “Phong Phong, ta có thể đi lên thì sẽ có thể xuống, cứ để ta đi!”
Nàng tùy ý phất tay, cũng không để ý mà chạm vào một nhánh cây, lại
nghe rào