
tiên pháp, tự
thân vận động cũng có thể. Cho nên, nàng dùng hết sức lực, dùng cả tay
lẫn chân, quên luôn cả thời gian, cố sức leo lên.
Cũng không biết đã qua bao lâu, nhìn đường phía trước dần trống trải, trước mắt là một bãi đất bằng phẳng, bốn phía cỏ dại um tùm, chỉ có
vòng tròn ở giữa là không hề có một ngọn cỏ.
Bước chân nàng hơi chùng, như đang do dự không biết có nên đi về phía trước không, một lúc lâu sau, nàng mới chậm rãi bước qua, dừng lại ở vị trí cách nơi đó chừng một thước.
Ánh mắt nàng trầm xuống, khẽ kinh ngạc. Nơi này nàng rất quen thuộc,
là nơi đã diễn ra tình cảnh khiến nàng khắc cốt ghi tâm kia. Nàng chậm
rãi ngồi xổm xuống, hai tay ôm đầu gối.
Trong đầu nàng như hiện ra tình cảnh ngàn năm trước, năm đó, cũng tại nơi này, mẫu thân đã hạ quyết tâm, không để ý sự cầu khẩn của nàng, hạ
phong ấn.
Dáng vẻ tuyệt thế vô cùng, đôi mắt trong suốt như thủy tinh lại dường như có chút ẩm ướt, nhưng người vẫn cố nén không để nước mắt rơi, chỉ
nhẹ nhàng an ủi nàng:
“Lạc Nhi, đừng sợ! Một lát nữa là tốt rồi, từ nay về sau không ai có thể làm con bị thương!”
“Là chính mình là tốt rồi, không cần làm Thần gì cả, Lạc Nhi chỉ là Lạc Nhi thôi!”
“Ta là mẫu thân, là mẫu thân của con!”
“Hiên Nhi và Lạc Nhi, đều là những người quan trọng nhất trong lòng mẫu thân!”
“Lạc Nhi…”
Những câu nói kia, cứ phảng phất như đang vang lên bên tai nàng.
Mắt nàng chợt hơi khó chịu, nàng đưa tay dụi, cũng không nhẹ tay, cố sức dụi, dụi đến mức hai mắt đều đỏ như thỏ.
Xung quanh nàng, gió bắt đầu thổi, rõ ràng lúc nãy còn là cảnh sắc tươi đẹp, lúc này lại có vẻ hơi lạnh lẽo.
Nàng ngẩng đầu nhìn lên, trên trời có mấy đám mây đen, nàng chớp chớp mắt, cố sức kiềm nén. Không thể để trời mưa, trời mưa sẽ khiến người
nào đó lo lắng, tốt nhất là không được mưa.
Nàng thở dài, cố gắng nhớ lại. Cách đây ngàn năm, từ lúc nàng bắt đầu khôi phục trí nhớ, nàng liền muốn đến đây xem thử, cuối cùng hôm nay
cũng làm được. Ánh mắt nàng không rời khỏi mặt đất kia, trước kia nơi
này không có nhiều cỏ dại như thế, xung quanh đều hệt như bãi đất trống ở giữa này, sạch sẽ vô cùng.
Đối với Thần tộc mà nói, không hề có khái niệm thời gian, nhưng từ
nơi này, quả thật nàng có thể nhận ra, thời gian như đang trôi dần đi.
Hóa ra đã lâu như thế rồi, cái gì cũng thay đổi.
Nhưng vì sao, cảnh tượng năm đó vẫn không ngừng đè nặng trong lòng nàng, cứ như tất cả chỉ vừa mới xảy ra mà thôi?
Nàng hít thật sâu, ôm chân, bắt đầu đờ người ra, thế gian như yên
tĩnh lại, chỉ còn tiếng gió thổi, xuyên qua khe núi, truyền vào tai nàng những lời mà nàng không muốn nghe nhất.
“Các vị Chưởng môn trở về đi, tiểu thư sẽ không gặp các người!”
Giọng nói có vẻ không kiên nhẫn, là tiếng nói của Viêm Phượng mà mới
vừa rồi còn bảo muốn đi tiền thính, lúc này lại xuất hiện ở gần đường
lên núi.
“Viêm cô nương, giờ đây Ma giới nhiều lần khiêu khích, thật sự quá to gan. Anh Lạc là Thiên Đế cao quý, nên vì Lục giới mà chủ trì chiến sự
này mới phải.”
“Hai giới Tiên Ma các người tranh nhau, không liên quan đến Thần giới chúng ta, sao lại muốn tiểu thư nhà ta ra mặt?”
“Nàng là Thiên Đế, tất nhiên nên chịu trách nhiệm, huống chi ngày đó, nàng chỉ là một vị Thần bị….. Lúc đầu, nàng cũng lấy danh nghĩa Thiên
Tích, đứng về phía chúng ta, sao lúc này lại đóng cửa không gặp?”
“Ban đầu là vì chuyện phong ấn Ma Thần, đây là chức trách của Thần
tộc, nên tiểu thư mới gia nhập. Nhưng hiện nay Ma Quân đã bị các người
bắt, chuyện này đến đây chấm dứt, không còn liên quan đến Thần tộc.
Huống chi các người cũng biết, trong cơ thể nàng vẫn còn phong ấn một
nửa, vẫn chưa tính là Thiên Đế chân chính!”
“Nói vậy sai rồi, dù trong người nàng còn phong ấn gì đi nữa, lúc này nàng đã có thể tự do sử dụng Thần lực, đây là chuyện mọi người đều
biết. Huống chi việc phong ấn Ma Thần, Tiên giới chúng ta chịu tổn thất
nặng nề nhất, nói cách khác, là Tiên giới chúng ta giúp nàng mới phải.
Lúc này trừ đi Ma giới, mới là cách vĩnh viễn. Với thân phận của nàng,
nên lấy bá tánh thiên hạ làm trọng!”
“Nói chuyện thật thối, tại sao tiểu thư nhà ta lại phải đi làm trâu
ngựa cho thiên hạ các ngươi? Thiên hạ này đã làm được gì cho nàng? Thiên Đế thì đã sao, cũng chỉ vì cái danh hiệu Thiên Đế này, nàng phải không
được từ chối mà đeo gánh nặng thiên hạ kia sao? Nếu thật như thế, cái
Thiên Đế quỷ quái này, bọn ta không thèm, các người ai thích thì làm đi! Đừng có tìm chúng ta! Hừ!”
“Cô….”
“Cô cái gì mà cô, các người đến một lần cũng được, hai lần cũng được! Đến lần nào ta đuổi lần đó!”
Phụt!
Anh Lạc không nhịn cười được nữa đành cười ra tiếng, Viêm Phượng vốn
luôn tỉnh táo cũng có lúc giương nanh múa vuốt như thế sao? Trong lòng
nàng chợt hiện lên một bóng người, nụ cười lại càng sâu, chẳng lẽ quả
thật là “gần mực thì đen, gần đèn thì rạng” sao?
“Tốt lắm, có bản lĩnh thì các người cứ việc xông vào đi! Thử xem ai
trong các người có thể phá được kết giới của công tử nhà ta?!”
“Cô…”
Mặc dù cảm thấy nghe lén như thế thật không tốt, nhưng nàng cũng không cố ý đâu.
Chỉ tại thí