
àn năm trước, nàng lại không hề phát hiện ra ? Đôi mắt
này rõ ràng chưa từng thay đổi! Trong lòng nàng lại như càng nặng nề
hơn.
“Ca ca! Huynh cảm thấy….Phi Diễm kia thế nào?”
Hắn suy nghĩ một lát nói: “Thiên Kiếm trong tay nàng ta, quả thật là
do kẻ kia đưa cho! Về chuyện nàng vì sao phải chém đứt Thiên Trụ….”
“Muội không nói cái này!” Lạc Song bĩu môi, trừng mắt nhìn hắn.
Hắn sửng sốt, không hiểu lắm.
“Ý muội là….huynh không cảm thấy nàng đẹp đến mê hoặc sao?” Nàng cúi
đầu, cắn môi dưới,đè lại cảm giác lộn xộn đang khuấy đảo lòng nàng. “Trừ dáng vẻ Tôn chủ của huynh ra, muội lần đầu tiên nhìn thấy một người đẹp như vậy đó!”
Hắn dường như hiểu ý nàng, quay đầu nhìn về phía nàng, nếp nhăn giữa chân mày lại càng tăng thêm, không nói gì.
“Ý của muội là….Nhìn bộ dạng của nàng ta, người theo đuổi nàng ta
tuyệt đối không ít đâu. Chỉ tiếc rằng nàng ta là người của Ma tộc, nếu
như có thể đưa nàng ta trở về chính đạo, đây cũng coi như một loại công
đức, huynh nói…phải không?” nàng nhỏ giọng nói, không dám ngẩng đầu nhìn sắc mặt càng ngày càng xanh mét của hắn.
“Mỹ nhân nên xứng với mỹ nhân mà! Muội thấy Phi Diễm này…”
“Lạc Nhi!” Hắn trầm giọng xen vào, giọng nói chứa mấy phần nghiêm nghị.
“Muội….muội nói thật mà!” Nàng vẫn cúi đầu thật thấp, mấy ngón tay
xoắn cả vào nhau “Mặc dù…mặc dù nàng ta có hơi dữ tợn một chút, nhưng
chỉ cần đối xử tốt với nàng ta, nhất định có thể hòa hợp, ca ca ít nói
như thế, có người nhiệt tình như nàng ta ở bên cạnh huynh chắc là tốt
lắm…”
“Nàng ta là kẻ địch!” Hắn khẽ híp mắt, nhìn chằm chằm nàng.
“Kẻ địch….cũng có thể trở thành bạn mà!” Nàng bĩu môi “Muội thấy cô
nương kia cũng không phải loại người không nói lý lẽ! Hơn nữa người ta
cũng rất chấp nhất với huynh mà! Nếu như hai người có thể kết thành….”
“Ta không thích nàng ta!” Hắn kiên nhẫn xen vào lần nữa.
“À!” Nàng yếu ớt lên tiếng, ca ca hình như hơi hung dữ rồi! Nàng chỉ
muốn nhắc nhở hắn trân trọng mấy người bên cạnh thật tốt thôi mà “Vậy ca ca thích cô nương như thế nào, muội sẽ lưu ý giúp huynh!”
Hắn nhìn chằm chằm mặt nàng, không nói lời nào, ánh mắt sâu thẳm, dường như có thể hút người ta vào.
Nàng nhìn một cái, lập tức dời mắt đi nơi khác “Muội nghĩ…Tiên giới
thật ra cũng có rất nhiều mỹ nhân….hàng đệ tử của các phái, huynh có để
mắt ai không? Như….Hân Lan của phái Ngọc Quỳnh, nghe nói nàng ta là
tuyệt sắc giai nhân số một số hai của Tiên giới đó….Huynh nghĩ sao?”
Sắc mặt của Miểu Hiên càng lúc càng trầm xuống, ánh mắt càng thêm
nghiêm nghị, chăm chú nhìn cái đầu nhỏ đang cúi gằm của nàng, ánh mắt
như thiêu như đốt.
“Muội muốn ta, cưới, vợ?” Hắn gằn từng chữ, giọng lạnh lẽo như dưới hầm băng.
“Đúng….đúng vậy, huynh cũng trưởng thành rồi! Người khác không quan
tâm không nói, muội là muội muội….Dù sao cũng phải….vì huynh suy nghĩ!”
Giọng nói nàng hơi run lên, không biết là bị giọng nói của hắn hù dọa
hay là do phong ấn trên người “Nếu như huynh cảm thấy Hân Lan kia không
đủ tốt, vậy muội sẽ tìm người khác. Tiên giới nhiều người như thế, chắc
chắn sẽ tìm được mà!”
Ánh nhìn đang dừng trên đỉnh đầu nàng nóng bỏng đến khiến nàng có cảm giác hơi đau đớn, đầu lại cúi thấp đi một chút, giọng nói lại đột nhiên mềm nhũn: “Ai cũng được cả….chỉ cần….nàng ấy thật lòng đối xử với ca
ca, muội sẽ an tâm! Chỉ là…chỉ là nàng ấy nhất định phải là tiên mới
được! Nếu không muội không chịu đâu!”
Nàng đưa tay kéo kéo tay áo hắn “Ca ca….huynh phải nhớ kĩ điều này
nha, phải là tiên, mới có thể bên cạnh huynh dài lâu, vĩnh viễn không xa rời. Không cần….giống như muội….”
“Lạc Nhi!” Miểu Hiên lại gọi nàng lần nữa, đột nhiên hiểu ra, vì sao nàng lại nói những lời như thế.
Nàng đột nhiên ngẩng đầu lên, nắm chặt cánh tay hắn, vẻ mặt kiên định nói: “Chỉ điều này thôi, huynh nhất định phải đồng ý với muội, nếu
không….nếu không muội tuyệt đối không thừa nhận nàng ta là thê tử của
huynh! Cho dù…cho dù muội mất, cũng sẽ….bảo người khác chia rẽ hai
người!”
“Lạc….” Ánh mắt hắn khẽ nhướn lên, đang muốn mở miệng lại bị nàng xen ngang lần nữa.
“Còn nữa…còn nữa….Nếu như sau này huynh có con, trai gái gì không
quan trọng, đứa con đầu lòng nhất định phải gọi là Anh Lạc, nếu không
thể lấy làm tên đầy đủ, cũng có thể gọi là Tiểu Anh!” Cố Thiên Phàm mà
biết chắc sẽ vui vẻ lắm “Lạc Nhi….Lạc Nhi nhiều năm qua luôn bị bỏ
rơi….Muội sợ, nếu muội mất….không ai còn nhớ đến muội!”
Miểu Hiên hơi giận, đang muốn mắng nàng suy nghĩ lung tung, nàng lại
vùi đầu vào ngực hắn. Cả khuôn mặt đều vùi vào ngực hắn, khiến hắn
không thấy rõ mặt nàng. Tay đang đặt bên hông hắn cũng dùng hết sức ôm
chặt, không chịu buông ra.
Một lúc lâu sau, từ trong ngực lại truyền đến một giọng nói rầu rĩ.
“Ca ca….Có phải….Lạc Nhi sắp chết không?”
Miểu Hiên chấn động, mi tâm càng nhíu chặt, trầm giọng quát: “Không
cho nói nhảm! Ta đã nói muội sẽ không sao, thì muội nhất định sẽ không
sao!”
“Nhưng huynh đã tìm cách bao nhiêu năm vẫn không thể tìm ra cách nào!”
“Chắc chắn sẽ tìm được!”
“Nhưng….nếu như…nếu như không có cách nào thì sao đây?”
Cùng chuyên mục
Chuyện được yêu thích
-
Tôi và hắn ta Cúgià (<a href="http://www.facebook.com/trang.dieu.58" target="_blank" target="_blank">facebook</a>) Truyện dài tập