
mới không
bị Sở công tử nhìn với ánh mắt tóe lửa. Mơ ước giành lại tình yêu của cô mới
thôi thúc làm sao. Ước gì được gặp Lưu Bạch, được cùng cô đi ăn đêm, nói chuyện
với Sở công tử đã có phản ứng gì sau đó. Và còn nữa, anh đã hỏi bạn bè nghĩa
của từ Nguyên Tiêu, không ngờ cô lại dám trêu anh, chắc chắn phải trả đũa mới
được. Đưa mắt nhìn lại chiếc mũ màu hồng phấn xinh xinh đặt trên tủ, nụ cười
lại càng tươi hơn, anh quay ra lấy chiếc mũ và chìa khóa xe rồi đi ra ngoài.
Anh là người tự do hơn ai hết, không có gì phải bận tâm nhiều, muốn làm việc gì
là có thể thực hiện ngay lập tức.
“ Câu chuyện là như vậy đó. Bạn Kính Coong đã lấy cây
gậy thần biến con thuyền đó thành một phi thuyền lấp lánh, bạn Wendy đã cùng
với anh em của mình đáp phi thuyền trở về nhà trong niềm vui tràn trề. Câu
chuyện đến đây là kết thúc rồi, bây giờ con ngủ đi nhé” Tôi gấp sách lại, đắp
chăn cho Mạt Lợi nhưng con bé vẫn mở to đôi mắt:” Thế Peter Pan thì sao ạ?
Peter Pan có về cùng Wendy không ạ?”
“ Không về cùng con ạ. Peter Pan phải ở lại đảo Vĩnh Viễn, không được về nhà
với Wendy.”
“ Mãi mãi không bao giờ về cùng ạ? Thế thì tội nghiệp bạn ấy biết bao.”
“Con suy nghĩ nhiều quá đấy.” Tôi xoa đầu con gái” Con mau ngủ đi.”
Tôi tắt đèn. Trong bóng tối, tôi lại cuộn tròn người theo thói quen. Mạt Lợi là
một cô bé nhạy cảm, câu chuyện về Peter Pan khiến người ta cảm thấy rất buồn.
Cậu ấy có thể mãi mãi làm Peter Pan nhưng cô ấy không thể mãi mãi là Wend của
cậu bởi cuối cùng, cô ấy phải quay về với thế giới hiện thực.
Tôi thở dài, nhắm mắt lại, ngủ thôi, mai lại là một ngày mới. Điện thoại di
động bất ngờ rung lên, tôi chộp lấy điện thoại, ngồi dậy đi ra ngoài ban công.
Vừa nhấc máy, tôi vừa vô tình ngó xuống dưới. Chỉ trong tích tắc, mọi động tác
của tôi liền dừng ngay lại. Tôi nắm chặt tay vào thành lan can bằng sắt phía
trước, tôi không thể tin vào mắt mình. Tôi nhìn thấy gì vậy? Hai chiếc xe quen
thuộc, một trước một sau lái vào sân rồi dừng lại. Hai chiếc xe một đen một trắng,
bóng lộn dưới ánh đèn mờ ảo.
Điện thoại đang rung lên bèn đột ngột tắt ngấm, tôi đứng như trời trồng, không
biết phản ứng thế nào.
Cửa xe bật mở, Sở Thừa và Cho bước xuống, vì cách quá xa nên tôi không nhìn rõ
vẻ mặt họ. Tôi không đứng yên một chỗ được nữa, quay người vội vàng xuống dưới,
vừa xuống đến cửa thang máy, đã nghe thấy tiếng họ vọng lại.
“Cho! Sao anh lại ở đây?” Sở Thừa rất bực mình, giọng tuy bĩnh tĩnh nhưng theo
sự cảm nhận của tôi thì đây là điềm báo cơn thịnh nộ sắp sửa giáng xuống.
“ Có lẽ tôi phải là người đưa ra câu hỏi này chứ nhỉ?”, giọng Cho vẫn bỡn cợt
như mọi lần. “ Sở công tử cũng có nhiều sở thích quá nhỉ, muộn thế này rồi mà
còn đến đây để diễn vở Romeo và Juliet ư? Nhưng hình như cậu đến nhầm địa chỉ
rồi thì phải? Dù có romantic thì cũng phải đến bên cửa sổ em Lâm nhà tôi chứ”.
“Đây là chuyện riêng của tôi và Lưu Bạch, không cần anh phải xen vào”.
“Vốn cũng chẳng có chuyện gì to tát nhưng vì liên quan đến Lâm nên tôi không
thể không nhúng tay. Nhưng đến ngày hôm nay, không ngờ lại vì tôi nhiều hơn”.
“Anh nói câu đó là có ý gì?”
“ Ý của tôi là, Lưu Bạch là cô gái rất tuyệt vời, tôi rất quý mên. Bắt đầu từ
bây giờ, tôi sẽ chính thức theo đuổi cô ấy. Thế nào, cậu không có ý kiến gì
chứ?’’
Một tiếng động lớn. Cuộc nói chuyện của hai người im bặt giữa chừng, tôi vội
lao ra, thật sự bất ngờ khi nhìn hai anh chàng công tử ngày ngày điềm đạm nho
nhã đang ẩu đả.
“Thật là quá đáng, các anh dừng ngay cho tôi!”, tôi suýt hét lên, may mà lý trí
mach bảo tôi nén giọng xuống. Hai anh chàng này định để tôi ức chết hay sao? Họ
đang diễn trò gì vậy?
Cả hai cùng quay đầu lại nhìn tôi. Sở Thừa nhanh chân bước tới, ôm chặt tôi
trong vòng tay, nhìn Cho bằng ánh mắt tóe lửa. Mặt anh tím bầm, tay ghì mạnh
khiến tôi không sao thở được.
“Cậu đừng ghì mạnh thế, cô ấy sắp ngạt thở vì cậu rồi đấy.” Chưa đợi tôi mở
miệng, Cho đã bước đến, trên mặt anh ta cũng có vết tím, mặc dù trông cũng có
phần xộc xệch nhưng so với Sở Thừa, vẫn phong độ hơn rất nhiều. Tôi cau mày,
ngửa đầu nhìn mặt Sở Thừa rồi nói:” Các anh bao nhiêu tuổi đầu rồi mà còn giở
ba cái trò trẻ con này hả? Lại còn đánh nhau nữa chứ?”.
“Bọn anh chỉ luyện gân cốt chút thôi, ha ha.” Cho trả lời rồi quay sang Sở Thừa
nói tiếp:” Chắc hồi nhỏ Sở công tử cũng luyện thuật phòng thân chứ nhỉ, có phải
đã lâu lắn rồi cậu không luyện lai hay không mà lóng ngóng thế?”.
Sở Thừa không nói gì, tôibuồn để ý, dưới ánh đền bên bồn hoa, tôi rụt rè sờ lên
má anh. Không ngờ lại đánh mạnh như vậy! Xót quá, tôi quay đầu lườm Cho một
cái:” Anh Viên, muộn thế này rồi mà anh còn đến đây để biểu diễn thuật phòng
thân khiến anh rất tự hào hay sao?”
Không biết có phải do đèn tối hay không mà tôi có cảm giác mặt Cho biến sắc.
Chắc là do ảo giác vì ngay sau đó, câu trả lời khó chịu của anh ta đã khiến tôi
chỉ muốn bịt chặt miệng anh ta lại.
“Đương nhiên là không phải rồi. Lưu Bạch ạ, cuộc nói chuyện thú vị buổi trưa đã
khiến anh không thể quên được em