
. Giờ anh đến đây là muốn đưa em đi dạo, ngắm
cảnh đêm, tiện thể đi ăn nhẹ cái gì đó, nói chuyện về một ngày tuyệt vời như
ngày hôm nay.”
“Lưu Bạch yêu tôi từ lâu rồi, anh có tư cách gì mà nói chuyện này ở đây?”
Cảm nhân được vẻ căng cứng trong từng thớ thịt của Sở Thừa, tôi liền túm chặt
tay anh lại:” Anh bình tĩnh một chút có được không?”.
Hai người đàn ông này chẳng khác gì hai đứa con nít, tôi chán nản thở dài, xin
Thượng Đế hãy cho con được biến mất ngay lập tức.
“Thật là nực cười, không ngờ miệng cậu lại có thể thốt ra được hai chữ tư cách
đó. Tôi nghĩ trong hai chúng ta, người không có tư cách yêu Lưu Bạch phải là
cậu mới đúng chứ nhỉ?”
Im lặng một hồi, cái mệt đã khiến tôi không đứng vững được nữa, tôi cụp mắt
xuống, bỗng dưng cảm thấy thật hoang đường:”Hai anh cứ tiếp tục nói chuyện đi,
tôi lên nhà đây”.
“Lưu Bạch!” , Sở Thừa túm chặt tôi, giọng lạc đi. Tôi quay đầu lại nhìn, thấy
mắt anh đỏ hoe.
“Tôi đã nói chuyện qua điện thoại với bố cậu, sáng mai ông yêu cầu cậu phải về
cùng Lâm. Còn về phần tôi, tôi sẽ chăm sóc Lưu Bạch thật tốt”, Cho lại lên
tiếng. Tim tôi đau quặn, cố gắng giằng khỏi tay Sở Thừa, tiến về phía trước,
ngắt lời Cho:” Anh đừng nói gì nữa!”
Cho nhìn tôi bằng ánh mắt kinh ngạc, vẻ mặt khó hiểu.
“Tôi không cần bất kỳ ai chăm sóc, anh nghe rõ chưa?Tôi tự biết chăm sóc bản
thân, tôi không cần hai người!”
Tôi hít một hơi thật sâu, quay sang nói với Sở Thừa:”Em tưởng rằng, trước khi
anh làm đám cưới, chúng ta vẫn có thể ở bên nhau và không làm tổn thương đến
người khác. Nhưng hôm nay em đã gặp Lâm. Cô ấy từ nước ngoài trở vê, lòng tràn
ngập niềm vui vì sắp được làm cô dâu của anh, cô ấy là người vô tội, cô ấy
không làm gì sai cả. Cho dù thế nào cũng không thể để quan hệ của chúng ta làm
tổn thương cô ấy, vì thế, ngày mai anh cứ về Triều Châu với cô ấy đi,em…”,
“Em nói gì vậy?” Sở Thừa túm chặt cổ tay tôi hỏi. Vẻ mặt anh khiến tôi nhắm mắt
lại.”Lưu Bạch, em thật quá đáng, lần nào em cũng hứa rồi lại nuốt lời, sao em
lại có thể làm vậy chứ? Sao em lại có thể đối xử với anh như vậy?”
Cho kéo tay tôi ra khỏi tay Sở Thừa:” Sở Thừa, cô gái này đang đau khổ đến tột
độ, cậu không nhận ra điều đó à? Cậu bỏ ra đi, làm thế Lưu Bạch đau lắm đấy”.
Ngay sau đó, tôi bị nhét lên xe Cho, anh ta cũng quay người lên xe, nổ máy, rồ
ga, chiếc xe cồng kềnh lướt nhanh như tia chớp, chỉ trong nháy mắt đã rời khỏi
hoa viên.Tôi bàng hoàng quay đầu, nhìn thấy Sở Thừa đứng trân trân tại chỗ rồi
tất cả chìm sâu trong bóng tối, mọi vật trước mắt đều trở nên mơ hồ. Bóng anh
mỗi lúc một nhỏ, không nhìn rõ nữa. Tôi tuyệt vọng đưa tay lau kính nhưng không
thể lau sạch. Một tờ giấy ăn xuất hiện trước mặt tôi, giọng Cho nhẹ nhàng:” Em
lau nước mắt đi.Lưu Bạch, trông em thế này, người khác lại tưởng anh bắt cóc em
“.
Không phải vì kình nhìn không rõ, mà do nước mắt của tôi? Tôi thẫn thờ đón lấy
tờ giấy ăn. Cuối cùng , tôi đã nhìn ra bóng mình trong kính xe.Cô gái nước mắt
giàn giụa, trắng bệch như xác chết kia là tôi ư?
Cho cho xe dừng lại bên vệ đường rồi đặt cả hộp giấy ăn xuống trước mặt
tôi:”Muốn khóc em cứ khóc cho thoải mái Lưu Bạch ạ”.
Không ngờ tôi lại khóc như mưa trước mặt người đàn ông này. Thấy cũng kỳ quặc,
tôi vội lau hết nước mắt, chưa bao giờ tôi rơi vào hoàn cảnh tồi tệ như thế
này.
“Xin lỗi, anh đưa em về nhà đi.”
Cho không trả lời, im lặng nhìn tôi. Đêm đã khuya rồi, bốn bề tĩnh lặng, đôi
mắt đàn ông của Cho sáng ngời trong đêm. Tuy nhiên, một cảm giác bất an bao
trùm lấy tôi, tôi khẽ dịch người:”Anh Viên, anh…”.
“Sao lại thay đổi? Trước đây, em đều gọi anh là Cho mà.”
“Đó là do em không biết anh họ gì, bây giờ đã muộn lắm rồi, anh có thể…”
“Không được”, Cho ngắt lời tôi, giọng rất dứt khoát. Tôi trợn tròn mắt,
nói:’’Anh đã nói là hôm nay anh muốn lái xe đưa em đi dạo, ngắm cảnh đêm, nói
chuyện về một ngày tuyệt vời như ngày hôm nay. Khó khăn lắm mới đưa được em lên
xe, làm sao anh có thể bỏ cuộc giữa chừng được”.
“Nhưng, nhưng…”, tôi hơi lắp bắp. Không hiểu tại sao, sau khi xảy ra nhiều
chuyện như vậy nhưng đứng trước người đàn ông này, bản lĩnh kiềm chế bản thân
mà tôi vốn rất tự hào bắt đầu mất tác dụng.
“Không phải em định qua cầu rút ván đó chứ, chỉ riêng việc anh cứu em thoát
khỏi bàn tay của Sở công tử là em cũng phải cảm ơn anh rồi.” Bất ngờ Cho đưa
tay ra, túm chặt cổ tay tôi, tay còn lại bật đèn xe. Dưới ánh đèn, cổ tay tôi
đỏ rực. Cho bắt đầu lim dim mắt, trông rất nguy hiểm:”Như thế này em còn muốn
anh đưa em về nhà nữa không?Có lẽ lúc này, Sở công tử vẫn đang đứng dưới sân
nhà em, đợi em tự chui vào lưới đó”.
Lòng bàn tay Cho nóng bừng như bị sắt nung nóng, tôi cố gắng rụt tay lại, giấu
vào tay áo.
Cho rút tay lại, đánh lái:” Đi, anh đưa em đến một nơi”.
“Đi đâu?” Nghĩ đến việc Sở Thừa có thể vẫn đang lẻ loi đững ở chỗ cũ, tôi chỉ
muốn bất chấp mọi nguy hiểm, nhảy xuống xe, lao thẳng về nhà. Nhưng quay về rồi
thì sao? Tôi và anh hoàn toàn là nút thắt chết, cố gắng thế nào cũng không thể
gỡ ra. Sống mũi như bị ai