
“Cha, cha đã về rồi” âm thanh như châu xao ngọc tinh vang lên, một
đạo thân ảnh nhỏ chạy ra khỏi rèm cửa. Ánh nắng ráng màu trung, rọi vào
khuôn mặt như phấn điêu ngọc mài càng thêm đáng yêu.
Một cô bé khoảng bảy, tám tuổi, tóc dài
không cột không quấn, tung bay theo gió, giống như một tiểu long nữ,
thanh tao, thoát tục không giống người phàm.
Đôi mắt to trong veo như nước vừa chuyển động, cô bé nhìn thấy cha
mình đang cầm một bàn tay bẩn, giống như một con khỉ con, trực tiếp nhìn chằm chằm vào nàng, một đạo nước miếng như thác chảy xuống.
“Cha, hắn là…..” cô bé tên là Đinh Đinh, phụ thân nàng là Bạch Vân kiếm khách, là một cao thủ võ lâm.
Thiên hạ đệ nhất cao thủ này lại hé ra khuôn mặt khổ sở, thở dài rồi
lại lắc đầu nói: “Cha không có tà tâm, bất quá là đến Tô Thành mua rựợu, cư nhiên lại trêu chọc vào sát tinh, tiểu hầu tử này không biết từ đâu
chạy đến, nó đi theo ta mãi không buông, cha cũng không biết hắn muốn
làm gì?”
Bị kêu là tiểu hầu tử, Khúc Địch là một tiểu lưu manh của thành Tô
Châu. Mới vừa sinh ra lại bị vứt vào đống rác, cũng không biết cha mẹ là ai, là vài người khuất cái phát hiện ra hắn, nhất thời động tâm liền
thay phiên nhau xin mấy bát cơm đến uy hắn.
Năm tháng trôi qua nhanh, đảo mắt đã mười hai năm, Khúc Đich không
chết đói, được như hiện nay, bất quá bởi vì thiếu ăn cho nên vóc dáng
giống như tám tuổi, lại thấp hơn Đinh Đinh nửa cái đầu, chân cũng gầy
cảm giác nếu như gió thổi qua thì sẽ tan theo gió.
Vì sao Khúc Ðịch sống chết phải quấn quít bám lấy Ðinh Hoàn? Lại nói tiếp, thật đúng là quạ trong loài rồng.
Khúc Địch bất quá chỉ là một tiểu khuất cái đầu đường, ngẫu nhiên trở thành tên chôm ví tiền béo bở của người qua đường, tuy rằng không gia
nhập chính thức các bang phái, nhưng công phu bái thiết (chắc là trộm tiền) được xưng là đệ nhất Tô Châu, bao nhiêu bang phái mời hắn nhập bọn, bất quá hắn chán ghét phải tuân lệnh người khác, cho nên cùng các bang phái khác đều chu toàn, gặp người liền kêu đại ca, chôm ví tiền cũng thường
hiếu kính vài thủ lãnh của bang phái, bởi vậy các bang phái cũng không
làm khó dễ.
Ngày ấy Ðinh Hoàn vào thành mua rượu, Khúc Ðình liếc mắt một cái là
nhìn ra ví tiền của hắn phình to, một đôi tay tặc liền với vào lòng của
Ðinh Hoàn.
Hắn không biết cái gì là võ lâm nhân sĩ, tưởng là tiền ở trên người
Ðinh Hoàn là của tham, trăm triệu lần cũng không nghĩ tới. Võ công của
Ðinh Hoàn được xưng là đệ nhất thiên hạ, phong cách hành sự cũng rất khí phách, chưa bao giờ để ý mặt trước của cửa hàng, nhìn thế nào cũng
giống một lão nhân tao nhã.
Hắn tâm địa rất tốt, vừa thấy Khúc Ðịch đã biết là một đứa nhỏ khốn
khổ, cho nên cũng không làm khó dễ hắn, thấy bàn tay tặc đến, hắn bộ
pháp liền thay đổi, tạo ra khoảng cách để tránh đi.
Ai ngờ Khúc Địch trời sinh tính tình lưu manh, hắn lần đầu tiên bái
thiết, Ðinh Hoàn nếu vạch trần hắn, Khúc Địch còn có thể sờ sờ cái mũi,
tự nhận xui xẻo, từ nay về sau sẽ không dây dưa.
Đinh Hoàn cũng chỉ là cố tình lui đi, một câu cũng không nói, Khúc
Địch lại nghĩ Đinh Hoàn trêu đùa hắn, tính tình lưu manh giống nhau, cho nên hạ quyết tâm lấy bằng được túi tiền của Đinh Hoàn.
Cứ như vậy, Đinh Hoàn xuống núi mua rượu ba ngày, Khúc Địch liền theo hắn ba ngày, Đinh Hoàn như thế nào đuổi đều đuổi không xong, bất tri
bất giác liền theo tới nhà của Đinh Hoàn — Bạch Vân trang.
Tên Bạch Vân trang này đặt, kỳ thật chính là dựng mấy khúc gỗ tạo thành phòng ở, trên một ngọn núi nhỏ ở ngoài Thành Tô Châu.
Khúc Địch vừa đi theo Đinh Hoàn vào núi, thấy Bạch Vân trang kia một
bộ dạng nghèo kiết hủ lậu, vốn đã muốn rời đi, ai ngờ Đinh Đinh đột
nhiên chạy ra.
Hắn vừa thấy Đinh Đinh! Đầu dường như bị sét đánh trúng, hồn rời khỏi thân.
Trời ạ, hắn lớn lên ở Tô Châu đến giờ này cũng chưa thấy qua cô gái
nào thủy linh động lòng người như vậy, tựa như tiên nữ trên thiên giới,
không mang theo nửa điểm tục khí ở nhân gian.
Hắn nước miếng cứ thi nhau chảy xuống, trong đầu hồi tưởng lại năm
mười tuổi, nghe nói hoa khôi của Tú Xuân lâu xinh đẹp, diễm lệ cỡ nào.
Ðứa nhỏ trời sinh trời dưỡng nên trưởng thành sớm, liền đi theo mấy tên
côn đồ lưu manh tiến vào Tú Xuân lâu, nhìn lén hoa khôi tắm rửa.
Kia hoa khôi làn da trắng nõn, mặt như hoa đào, lập tức kích thích
mấy tên côn đồ sinh ra tâm hoả, máu mũi không biết chảy bao nhiêu.
Khúc Địch vốn tưởng rằng hoa khôi của Tú Xuân lâu chính là thiên hạ
đệ nhất mỹ nữ, không thể tưởng được nhà gỗ tồi tàn này lại xuất hiện một tiểu nha đầu, khí chất, phong vận so với hoa khôi kia không biết còn
đẹp hơn bao nhiêu lần.
Đây mới là đệ nhất mỹ nữ chân chính a! Khúc Địch nắm chặt nắm tay
thề, đời này nhất định phải cưới tiểu nha đầu này làm vợ. Có nàng, dù
cấp hắn núi vàng núi bạc hắn cũng không quay đầu lại.
Lập tức, Khúc Địch phốc một tiếng quỳ xuống. “Tỷ tỷ, tiên nữ tỷ tỷ,
van cầu ngươi thương hại tiểu hài tử đáng thương……” Mãnh liệt cắn một
chút đầu lưỡi, thiếu chút nữa liền tiết lộ hơi thở lưu manh. “Tiểu tử
Khúc Địch, từ nhỏ không có cha mẹ, chỉ có thể ở tron