
nhĩ mệnh tam thiên một hộp đựng Đại hoàn đan. Đây chính là thứ thuốc chữa thương chỉ có Dược sư cấp cao nhất mới có thể chế ra được. Khiến Yếu nhĩ mệnh tam
thiên có chút mạc danh kỳ diệu, tuy nói cùng Bóng đêm quan hệ cũng không tệ, nhưng là vô duyên vô cớ đột nhiên tặng thuốc là ý tứ gì?
Bóng đêm đương nhiên biết hắn khó hiểu, còn nghĩa khí hướng Yếu
nhĩ mệnh tam thiên nói, “Tam thiên, phải bảo trọng thân thể nha!” Lưu
Nguyệt ở bên cạnh cười đến lộn cả ruột. Mà hoài nghi của Tam thiên càng
không vì thế mà giải tỏa, ngược lại càng thêm khúc mắc.
Hắn khó hiểu hỏi Yên Vũ ngồi ở bên cạnh, “Tiểu vũ, Bóng đêm tự
nhiên tặng thuốc cho anh làm gì nhỉ?” Yên Vũ ngọt ngào vâng một tiếng,
sau đó dựa vào người hắn nhìn vào màn hình trước mặt.
Khi đọc được câu,“Tam thiên, phải bảo trọng thân thể nha.” Sắc
mặt Yên Vũ lập tức khó coi hẳn, vừa buồn vừa thẹn, cũng không quan tâm
Tam thiên, liền tự mình chạy về phòng.
Yếu nhĩ mệnh tam thiên nhìn hộp thuốc, lại nhìn câu kia. Càng nhìn càng cảm thấy trong đó khẳng định có hàm ý gì đó. Đại chiến Hung Nô chính thức khởi động, ngày này cuối cùng cũng tới. Thị huyết minh cùng đám người Thiên hạ hội, mỗi ngày đều ngóng trông một
ngày này. Từ một tháng trước ngày nào bọn họ cũng đều theo Thiên hạ du
nhiên tập huấn, phối hợp với phương thức tác chiến, đặt không ít tâm tư
vào tập luyện. Hiện tại cũng có thể nghiệm chứng một chút thành quả của
bọn họ rồi.
Dựa theo lệ thường, đúng 8 giờ tối, bất luận là Thị huyết minh
hay là game thủ Thiên hạ hội, đều bị Thiên hạ du nhiên chia ra phân
thành vài đoàn đội bất đồng. Kỳ thật mọi người cũng hiểu được tâm ý của
anh ta, hẳn anh ta vẫn lo nếu dựa theo hình thức chiến đấu lúc trước nếu nổi lên xung đột gì, không giải quyết tốt có khi còn dẫn đến hai bang
phái nội đấu. Vậy thì kết minh còn có ý nghĩa gì nữa.
Cô Dạ Hàn Tinh đối với hành động của anh ta cũng rất tán đồng,
đem hai nhóm người tán ra rồi lại phân chia một lần nữa, như vậy cả hai
phe sẽ không như trước ôm tâm lý bài xích lẫn nhau. Hơn nữa suốt một
tháng luyện tập, ân oán giữa Thị huyết minh cùng Thiên hạ hội chẳng
những bị hóa giải mà game thủ hai nhà thậm chí còn có người trở thành
bạn tốt.
Thiên hạ du nhiên sớm đã đưa ra chỉ thị. Trận đầu, anh ta không
định cùng đối phương cứng chọi cứng. Hiện tại, anh ta đối với thực lực
Hung nô còn chưa rõ ràng, tuy lúc huấn luyện từng đánh qua nhưng đó chỉ
là chút ít binh lực lẻ nhỏ. Anh ta dù sao cũng xuất thân quân nhân, yêu
cầu đối với bản thân hay đối với thủ hạ đều nghiêm khắc vô cùng, càng
hiểu rõ sĩ khí đối với chiếu đấu có bao nhiêu trọng yếu. Cho nên, trận
đầu, chỉ có thể thắng không thể bại.
Thiên hạ du nhiên cùng vài người bên Cô Dạ Hàn Tinh ở ngọn núi
nhỏ bên rừng lẳng lặng chờ. Thảo nguyên mênh mông dài tận chân trời,
chẳng mấy chốc liền hiện ra luồng bụi gió đen ngòm, hơn nữa tốc độ hướng tới đây càng lúc càng nhanh. Vạn mã lao tới cát như nổi bão, đem trời
đất đều trộn thành một mảnh.
Đám người bọn họ vẫn bất động, kiên nhẫn chờ đối phương tới gần. Một màn này nhìn vào quỷ dị vô thường, một bên là thiên quân vạn mã,
giống nhau muốn đem tất thẩy đều ăn tươi nuốt sống, một bên thì tịch
mịch đứng trên đỉnh núi, bốn người bốn ngựa, yên lặng trông ra xa ngóng
nhìn. Giống như bọn họ đã đứng đó từ ngàn năm, đối mặt với sự ồ ạt của
địch nhân vẫn thong dong bình tĩnh không chút thay đổi.
Mắt thấy song phương lập tức sẽ giáp mặt, bốn người chẳng mấy
chốc sẽ bị nhấn chìm bên trong đại quân của giặc. Đột nhiên xảy ra đột
biến, đám khoái kỵ Hung nô đang xông lên phía trước, từng người từng
người bổ nhào xuống hố sâu, phía sau không kịp giảm tốc cũng chung số
phận chen chút một chổ, một đám rồi một đám nối đuôi. Còn chưa chính
thức giáp mặt, đối phương đã tổn thất không ít binh lực.
“Thật quá hoành tráng!” Yếu nhĩ mệnh tam thiên đứng bên cạnh Cô
Dạ Hàn Tinh thản nhiên nói, Cô Dạ Hàn Tinh nhìn hắn một cái không phát
biểu ý kiến. Thiên hạ vô địch xoay sang liếc hai người họ, “Hừ” một
tiếng khinh thường. Thiên hạ du nhiên đối với hành vi không lễ phép kia
có chút bất mãn, cau mày nhìn hắn một cái, Thiên hạ vô địch lập tức cúi
cầu giả vô tội.
Sau khi màn ám toán xuất hiện, càng đem không khí xung quanh trở nên căng thẳng. Đại quân Hung nô không chỉ không mất sĩ khí, ngược lại
càng bùng cháy sự phẫn nộ vô cùng cường đại. Chẳng phải có câu chọc chó
điên cũng sẽ nhảy tường, chọc thỏ giận cũng sẽ cắn người sao, càng huống chi đám lính này không phải thỏ chó mà là sài lang a. Hiện tại bọn
chúng hừng hực khí thế thấy chết không sợ, chẳng những không giảm tốc mà ngược lại còn tăng nhanh tốc độ muốn nhảy qua hố sâu.
Hiển nhiên đám Thiên hạ du nhiên sớm đã tính đến chuyện này, tất cả hố sâu đều được đào vô cùng rộng, không ít kỵ binh không phóng qua
được mà rơi xuống hố, bị trúc chông đâm chết. Ngẫu nhiên có vài tên may
mắn qua được nhưng vì hố quá rộng khiến đám ngựa xoay sở khó khăn, bộ vó bị tổn thương khiến tốc độ cũng giảm hẳn đi.
Bốn người thấy tình huống cũng không sai biệt lắm, lập tức vu