
Thần là
loại người nào, đầu tiên nói một câu đem những người này toàn bộ giải
quyết “Còn hỏi nữa hôn lễ khỏi đến.” Bóng đêm lập tức a dua nói, “Chúng
ta chỉ tò mò thôi mà, hắc hắc. Như thế nào có thể không tham gia hôn lễ, còn phải chờ lão đại cấp tiền lì xì nha.”
Lưu Nguyệt cảm thấy rất kỳ quái, kết hôn vì cái gì còn phải tốn
tiền lì xì? Đáng ra người ta phải lì xì ngược lại chứ. Lưu Nguyệt đành
phải ở trong đội ngũ hỏi Đại Thần “Vì sao Bóng đêm lại nói chờ tiền lì
xì của ngươi?” Đại Thần dường như ở trước mặt Lưu Nguyện sẽ đặc biệt
kiên nhẫn, nguyện ý giải thích cho nàng nghe “Kết hôn trong này, người
kết hôn phải phát lì xì cho những người tham gia.” Nguyên lai còn có
loại chuyện này, Lưu Nguyệt bắt đầu hối hận chính mình đã bỏ lỡ hai lần
hôn lễ, không nhận được hai bao lì xì a! Bây giờ còn phải phát cho người ta nữa chứ.
Lưu Nguyệt lại e dè hỏi “Như vậy không phải sẽ tốn rất nhiều tiền sao?”
Đại Thần hiểu lầm ý của nàng: “Tiền ta sẽ trả hết.”
Lưu Nguyệt lập tức giải thích, “Không phải, là ta cảm thấy hình như mình lại đem phiền toái tới cho ngươi.”
“Loại phiền toái này ta nguyện ý.”. Tâm tình Đại Thần nhìn như
rất tốt, lời này vừa ra, Lưu Nguyệt mặt đã bắt đầu nóng lên, khuôn mặt
ửng hồng tươi cười so với thoa son đánh phần còn đẹp hơn vài phần. Mấy
nữ sinh trong phòng nhìn thấy, đều tụ lại ồn ào “Mặt sao đỏ như thế?
Ngồi trước máy tính cũng có thể phát xuân à?”
Hiểu Vận ở giường kế bên Lưu Nguyệt rành mạch nói: “Ta nói, ngươi có phải đang yêu qua mạng không đấy?”
Lưu Nguyệt bị các nàng làm ồn ào, càng thêm ngượng ngùng, không
dám tiếp tục, thậm chí còn sợ bị bạn cùng phòng thấy nàng cùng Đại Thần
nói chuyện phiếm, liên nhanh hướng Đại Thần phát ra một câu “Ngày mai ta có lớp, out trước.”
Đêm đó Lưu Nguyệt nằm trên giường lăn qua lộn lại, chính là
không ngủ được. Nàng ngủ sao được cơ chứ, chỉ cần nghĩ tới có thể cùng
Đại Thần lập tức kết hôn, nàng liền mừng rỡ vô cùng, ách, loại tâm tình
này hẳn là có thể lý giải.
Kết quả gắng gượng nữa buổi vẫn chẳng thể ngủ được, nàng nhịn
không được bắt đầu miên man suy nghĩ. Bất giác, lại nhớ đến thời điểm,
nàng từng hỏi qua Hiệp Hàm, nếu về sau y muốn kết hôn, sẽ chọn tuýp phụ
nữ nào để lấy.
Tuy rằng lúc ấy nàng làm bộ như đột nhiên nghĩ ra mà hỏi thôi,
nhưng kỳ thật trong lòng là khẩn trương khôn tả. Hiệp Hàm vẫn như không, nằm dài trên ghế sô pha, mi mắt nhắp nháy tà mị, như thể chẳng thèm để
tâm trả lời, “Chắc là một người phụ nữ bếp núc giỏi một chút.”
Lưu Nguyệt bị cái nháy mắt kia của y làm cho mê hoặc, không
không để ý tới lời y nói. Đến khi nàng khôi phục lại tinh thần, mới bày
ra bộ dạng khổ não. Ông bà ơi, trời ạ! Đó là nàng từ trước tới giờ chưa
nấu qua, hồi trước cũng từng theo mẹ học qua vài ngày. Kết quả đem cái
bếp thành ra một mớ hổ lốn, từ sau lần đó mẹ nàng hạ tối hậu thư, không
bao giờ cho phép nàng đặt chân vào bếp một bước. Lúc ấy Lưu Nguyệt đang
đắm chìm trong nỗi dằn vặt, không có thấy bên cạnh khóe miệng Hiệp Hàm
mang theo ý cười xấu xa, đặc biệt nhìn đến bộ dáng ngây ngốc của nàng, ý cười càng sâu.
Những ngày sau đó, Lưu Nguyệt bắt đầu tại nhà bếp phấn đấu không ngừng, rốt cục sau khi phá hư N dụng cụ nấu nướng, khả năng múa chảo
cũng khá lên một chút. Nhưng ba mẹ nàng lại nghĩ nữ nhi nhà mình bị
điên, mỗi ngày đều chui vào nhà bếp mà quậy phá một phen. Bởi vì, trước
kia nơi nàng ghét nhất chính là nhà bếp a.
Kết quả, cứ như vậy nghĩ ngợi đến gần sáng mới ngủ. Đợi đến lúc
nàng giật mình tỉnh giấc nhớ ra sáng nay có tiết học, vội vàng đứng đậy, với tay cầm đồng hồ, mới thông suốt! Đã muốn qua 11 giờ, Lưu Nguyệt
nhất thời nhụt chí, sao có thể ngủ quên mất, hơn nữa bọn bạn cùng phòng
thấy nàng ngủ cũng không thèm gọi dậy, thật không có nghĩa khí!
Ôm tâm tình không vui rời giường rửa mặt. Một lúc sau, mấy đứa
chung phòng trở về, còn vừa nói vừa cười, làm nàng càng thêm rầu rĩ. Kết quả không đợi nàng lên cơn trước, Hiểu Vận thấy nàng đứng lên, chuyện
đầu tiên chính là bất hảo hướng nàng cười, sau đó những người còn lại
đều tiến gần, bộ dạng bức cung.
Hiểu Vận hỏi trước “Hắc hắc, hồi sáng lúc bọn ta tính gọi ngươi
dậy, ngươi không cẩn thận đã lộ ra một chút bí mật. Giờ e rằng không
khai báo ra là không được nha.” Lưu Nguyệt nghe xong, mồ hôi lạnh ứa ra, lúc sáng bọn họ có gọi nàng sao? Một chút nàng cũng không nhớ được,
nguy hiểm hơn là chính nàng trong mơ hồ đã nói ra những gì không nên nói
Tình cảnh lúc này biến đổi hoàn toàn, vốn tâm tình đang bị dồn
nén khó chịu, nháy mắt liền làm bộ dạng lấy lòng hỏi Hiểu Vận, “Vận tỷ,
tại gần sáng ta mới ngủ, nên có nói mớ gì đó, các ngươi cũng đừng xem là thật nhé!”
Hiểu vận càng cười tà hơn, “Vấn đề này sao có thể xem là không
nghiêm túc a! Quan hệ đến hôn nhân đại sự của ngươi nha.” Vừa nói đến
đây, Lưu Nguyệt càng tò mò tự hỏi mình đã nói cái gì, chẳng lẽ nàng đã
đem những gì mơ được toàn bộ nói ra một lượt?
Mấy chị em bên cạnh nhịn không được, hướng Lưu Nguyệt hỏi “Ngươi đang yêu đúng không? Lúc sáng gọi ngươi dậy, ngươi đột nhiên đối v