
bằng anh rễ a. Buổi tối online, Thiển Thiển lại cùng Không độc dạo chơi, Bóng đêm và
Không nên thì đi làm nhiệm vụ vợ chồng. Lưu Nguyệt cảm thấy nhàm chán,
đang nghĩ có nên đi đánh quái kiếm nguyên liệu nấu ăn hay không thì Mật
Ngữ đột nhiên nhấp nháy.
Click vào, hô hấp của nàng có chút rối loạn, là Cô Dạ Hàn Tinhgửi tin “Tiểu Nguyệt, đến đây.”
Kỳ thật trước khi có buổi họp mặt kia, Cô Dạ Hàn Tinhlâu lâu
cũng gọi Lưu nguyệt đi đánh một số BOSS cấp cao. Nhưng sau khi biết Cô
Dạ Hàn Tinhlà ai, tâm tình Lưu Nguyệt thật rất hỗn loạn. Nàng không thể
giống như trước đem bộ dạng sùng bái thần tượng mà đối mặt với y. Trầm
mặc vài giây, không biết phải đáp lại thế nào, rõ ràng trong lòng có
chút sợ, định cự tuyệt lời mời của y, nhưng khát vọng lại càng phát
sinh, cuối cùng vẫn nhịn không được hồi phục nói “Ở đâu? Ta lập tức
đến.”
Cô Dạ Hàn Tinhđáp rất nhanh “Chân núi Côn Luân, chờ ngươi.” Nhìn câu chờ ngươi, lòng nàng nhịn không được sinh ra cảm giác ngọt ngào.
Lưu Nguyệt nhanh chóng chạy tới chân núi, bên dưới tàng cây có một kiếm
hiệp đạo bào trắng. Y ngồi xếp bằng dưới tàng cây, bên cạnh dường như có một màn sương mờ nhạt. Phía sau lưng lóe lên một thanh thất thải trường kiếm, nhìn qua y tựa như thiên tiên giáng trần.
Lưu Nguyệt lặng lẽ tới gần hắn, không đợi Lưu Nguyệt có thời
gian lưu luyến hình ảnh mĩ lệ đó, tiên nhân ngồi dưới tàng cây liền đứng lên. Lưu Nguyệt chạy nhanh đến bên cạnh y. Y bắt đầu đi trước dẫn
đường, Lưu Nguyệt từng bước đi theo sau. Dẫn đầu hướng đoạn đường ngoằng ngoèo lên Côn luân mà tiến, trên đường còn có không ít yêu quái chặn
đánh, nhưng do Đại Thần mở đường, bọn tiểu quái này trên cơ bản là một
kiếm liền biến sạch, hoàn toàn không cần đến Lưu Nguyệt hỗ trợ. Mà điều
đầu tiên Lưu Nguyệt nghĩ đến là, chính mình đã làm phiền Đại Thần.
Cả đoạn đường hữu kinh vô hiểm*, xem như tương đương thoải mái
tới được đỉnh Côn Luân. Ở trong trò chơi này, Khắp ngọn núi Côn Luân này cơ hồ đều là quái vật mãn cấp, chỉ có rất ít người có trang bị tốt mới
dám tới mảnh đất này đánh quái kiếm tài liệu cao cấp. Game thủ bình
thường sẽ không đến những nơi này đánh quái. Đại Thần mang nàng đến đỉnh núi là có dụng ý gì?
Ẩn ẩn giữa lưng chừng núi Côn luân quanh năm đều bị tuyết bao
trùm, đỉnh núi lúc nào cũng bị tuyết phủ trắng một màu. Lưu Nguyệt có
chút không hiểu, nàng do dự một chút rồi ở kênh tiểu đội hỏi “Đại Thần,
chúng ta đến nơi đây làm gì?”
Người đang đi ở phía trước dừng lại, Lưu Nguyệt biết y đang trả
lời câu hỏi của nàng, trong lòng bất giác cảm động. Ngay sau đó liền tự
mắng mình ngu ngốc, Cô đêm hàn tinh hồi đáp “Phía trước có một sơn động
bí mật, BOSS trong đó không có trị liệu không đánh được.” Lưu Nguyệt
thấy những lời này, bất giác có chút giật mình. Đây là lần đầu tiên Đại
Thần nói nhiều như vậy, lần đầu tiên chịu giải thích cho người khác
nghe. Trước đây Đại Thần chỉ biết nói một câu, bên trong có BOSS……
Đại Thần tựa hồ có chút không giống trước, rốt cuộc là có gì
thay đổi, Lưu Nguyệt cũng không nói được. Nàng bất giác hoài nghi chẳng
lẽ chuyện mình đào tẩu đã bị Đại Thần nhìn ra? Nhưng y chưa nhìn thấy
mặt nàng, hơn nữa nhiều năm như vậy, y sẽ không nhận ra đâu, cho nên một lần nữa nàng lại đem những phỏng đoán gạt đi. Chuyên tâm tiếp tục đi
theo Đại Thần.
Quả nhiên đúng như Đại Thần nói có một sơn động, bên trong có
một con quái vật lông lá trắng như tuyết, đó là cái gì vậy? Lưu Nguyệt
có chút tò mò đem chuột click vào nó, Người tuyết Côn Luân. Quái vật này là người tuyết a……
Sau đó Đại Thần cầm kiếm xông tới, cũng không thông báo Lưu
Nguyệt một tiếng, Lưu Nguyệt nhanh chóng theo sau, lập tức tăng cường
công thủ cho y. Đại Thần vừa tới phạm vi tầm nhìn của người tuyết, con
quái liền hét to một tiếng đánh tới. Dĩ nhiên tiếng hô của nó nằm trong
phạm vi quần thể ma pháp, khiến hai người đều rớt 3000 máu, quả nhiên
BOSS này không đơn giản.
Lưu Nguyệt bắt đầu chuyên tâm ứng phó nó, Đại Thần ở phía trước
công kích chống đỡ BOSS, để Lưu Nguyệt có thể an toàn ở phía sau thêm
máu. Trang bị trên người Đại Thần không hổ là tốt nhất trong game, BOSS
lợi hại như vậy đánh trúng y, độ rớt máu cũng không khủng khiếp lắm, Lưu Nguyệt thêm máu cũng thực nhẹ nhàng, liền bỏ chút thời gian dùng kỹ
năng công kích giúp Đại Thần đánh quái. Tuy rằng thân là một Nga Mi trị
liệu, nhưng khả năng công kích của Lưu Nguyệt cũng không thua những chức nghiệp thiên về công kích. Có nàng hỗ trợ, BOSS rớt máu nhanh hơn.
Chiến đấu cũng thoải mái rất nhiều.
Đang lúc Lưu Nguyệt một lòng muốn rút hết máu của BOSS thì Đại
Thần ở kênh đội ngũ đánh một câu: “Độ thương tổn của Nga mi cũng không
tệ nhỉ.” Tuy rằng chỉ một câu khen ngợi đơn giản, nhưng là Lưu Nguyệt vô cùng cao hứng.
BOSS vừa ngã xuống, Đại Thần chạy ngay xem xét trang bị rớt ra,
cẩn thận tìm mấy lần. Đại Thần có chút thất vọng ở đội ngũ nói “Không có thứ hợp với ngươi” Lưu Nguyệt trong lòng xẹt lên một cỗ ấm áp, tuy rằng y không biết nàng là ai, tuy rằng y đối mỗi thành viên trong Gia Tộc
đều thân mật cù