Polaroid
Lưu Nguyệt Hàn Tinh

Lưu Nguyệt Hàn Tinh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324372

Bình chọn: 7.00/10/437 lượt.

ại có một nhà

hàng tây tốt đến như vậy.” Hiệp Hàm nghe xong, nhịn không được khóe

miệng có chút nhếch lên, sau đó mang theo ác ý nói tiếp “Ta cũng không

nghĩ một người đến thành phố này lâu như vậy, lại không biết nhà hàng

này.” Lưu Nguyệt ở trước mặt Hiệp Hàm một chút phản ứng đều không có,

lần này cũng không ngoại lệ, nàng ngây ngốc hỏi tiếp “Có ý tứ gì?” Hiệp

Hàm vừa đi trước dẫn đường, vừa giễu cợt nàng “Tiểu ngu ngốc, nhà hàng

này chính là nhãn hiệu có tiếng ở thành phố L đó.”

Vừa nói vậy, Lưu Nguyệt cũng phát hiện quả thật là nàng không

biết, nhưng là đang ở trước mặt y. Mặt nàng da lại mỏng, lập tức giống

như nổi lữa, khuôn mặt vốn trắng nõn thanh lệ, trong nháy mắt đã bắt đầu bừng lên thật diễm lệ. Hiệp Hàm nhìn Lưu Nguyệt như vậy, cước bộ bất

giác có phần chậm lại.

Chờ hai người đến bàn mà trước đó Hiệp Hàm đã đặt chổ, phục vụ

mới tinh tế đặt hai bản menu tới trước mặt họ, Lưu Nguyệt vừa mỡ trang

thức nhất ra liền cảm thấy choáng đầu, toàn là tiếng pháp, tuy rằng chữ

kia rất đẹp, trên trang giấy còn có in hoa trông rất thanh lịch, nhưng

là Lưu Nguyệt không rảnh để thưởng thức điều đó, ý niệm duy nhất trong

đầu nàng chính là, “Không xong! Xấu mặt mất rồi!”

Ót nàng không ngừng tuông mồ hôi lạnh, thế nhưng nàng lại nghe

thấy Hiệp Hàm ở đối diện dùng tiếng pháp rất lưu loát, hướng phục vụ gọi món, Lưu Nguyệt đầy vẻ sùng bái nhìn về phía Hiệp Hàm, Hiệp Hàm có phần khó hiểu, vài giây sau liền ngộ ra cô nàng đang dùng ánh mắt sùng bái

cùng hâm mộ cái gì, “Trước kia anh từng ở bên Pháp một thời gian.” Hiệp

nhẹ nhàng hướng lưu nguyệt giải thích.

Sau đó Lưu Nguyệt thao thao bất tuyệt nói ra sự ngưỡng mộ của

bản thân đối với Hàm Hiệp thế nào. Đây là lần đầu tiên hai người nói

chuyện với không khí nhẹ nhàng như thế, trong lòng Lưu Nguyệt nhịn không được hí hửng, đây cũng có thể xem là một bước phát triển a. Không đợi

nàng tiếp tục vui mừng, tiếng chuông điện thoại của Hiệp Hàm vang lên

phá tan không khí ám muội đó, Hiệp Hàm ngay thời điểm Lưu Nguyệt không

để ý, khẽ nhíu mày, tựa hồ cũng có chút oán thầm cái điện thoại lỗi thời này.

Hiệp Hàm mỡ điện thoại lên, giọng điệu máy móc “Vâng” một tiếng, bên kia hình như là người quen, bởi vì Lưu Nguyệt thấy y có phần thả

lỏng đi, nhưng là y lập tức nhăn mày, Lưu Nguyệt không giác chính nàng

bất giác cứ nhìn chăm chú biểu tình của y, còn theo biển tình của y là

thay đổi cảm xúc, Hiệp Hàm nhíu mày, nàng cũng nhịn không được nhăn mặt, Hiệp Hàm đang nói chuyện, cũng không quên liếc Lưu Nguyệt một cái, vừa

thấy gương mặt nhỏ nhắn kia nhăn nhó, khóe miệng Hiệp Hàm bất giác nở ra một nụ cười.

Chờ Hiệp Hàm cúp máy, Lưu Nguyệt cũng nhịn không được truy hỏi

“Là công việc sao? Có cấp lắm không? Hay chúng ta đừng ăn nữa, đi về

nhé.” Hiệp Hàm vẫn vuốt mày theo thói quen, mang theo ý cười của Thiển

Thiển nhìn Lưu Nguyệt, sau đó dùng giọng điệu thản nhiên giải thích “Tôn minh gọi, ân, em cũng quen, chính là không độc đó. Trong game có

chuyện.”

Một câu đơn giản, lại khơi mào hảo tâm của Lưu Nguyệt, nàng tự

nhận bản thân cũng hiểu Hiệp Hàm, nếu như lời y nói, nếu chỉ có chút

việc, vừa rồi làm sao có thể khiến y nhíu mày. Điều đó chứng minh đã xảy ra chuyện rồi, hơn nữa không phải là việc nhỏ. Lưu Nguyệt kiên trì muốn Hiệp Hàm nói rõ ràng.

Hiệp Hàm bất đắc dĩ, liền kiên nhẫn giải thích cho nàng “Tôn

minh vừa mới nói, trong khoảng thời gian này chúng ta không lên game,

đám tinh anh của Chiến minh trước sau cứ không ngừng gửi lời mời quyết

đấu sinh tử cho chúng ta.” Lưu Nguyệt nghe đến đó liền nhịn không được

cướp lời y, “một trận quyết đấu sinh tử?! Chẳng lẽ họ không sợ thua sẽ

bị rớt trang bị sao?” Hiệp Hàm tựa hồ đoán được Lưu Nguyệt sẽ nhịn không được mà hỏi lời này, nâng ly vang đỏ trước mặt lên nhấp một nhụm, tiếp

tục nói “Vấn đề ở đây, khả năng PK Chiến minh cùng Thị Huyết Đường chênh lệch thế nào, người sáng suốt đều có thể nhìn ra đến, nhưng là cho tới

bây giờ, Chiến minh một lần cũng chưa thua, còn Thị Huyết Đường đã có

bốn game thủ phải chịu phạt của trò chơi.”

Lưu Nguyệt nhịn không được trừng mắt, điều này sao có thể? Chiến minh thế nhưng lại thắng? Hơn nữa là thắng bốn người, đây là ở trong

game đã làm gì a? Hiệp Hàm cũng biết như vậy là rất kỳ quái, cho nên lúc nhận được điện thoại của Không độc còn tưởng hắn nói đùa, nhưng là ngữ

khí của Không độc có phần rất gấp, hơn nữa tám giờ tối nay, Độc lai độc

vãng của Chiến xin khiêu chiến với Không nên, Không độc đoán chừng, trận chiến hôm nay người thắng sẽ lại là Chiến minh. Không độc nghĩ, chiến

minh hẳn là giở trò ám muội gì đó, cho nên để Thị Huyết Đường không bị

tổn thất nữa, hắn lập tức gọi điện thoại thông báo cho Hiệp Hàm.

Đầu tiên Hiệp Hàm cũng nghĩ Chiến minh dùng thủ đoạn gì đó,

nhưng là không chứng kiến tại trận, y không thể đưa ra kết luân gì được. Lưu Nguyệt lại hỏi Hiệp Hàm “Rốt cuộc là thua như thế nào?” Hiệp Hàm

hơi nhíu mày nói “Tôn minh gần đây cũng không login, chúng ta đều bận

việc dời công ty, y cũng chưa trực tiếp chứng kiến qua, bất quá theo

không