
n ở trong lòng y tạo hình tượng tốt. Kết quả
vừa đến phòng khách mồm đã há hốc ra. Bên cạnh sô pha là một đống hành
lí, tất cả đều là đồ đạt của nàng! Nàng không nhớ là nàng có nói với Hàm nhà mình ở đâu, mấy thứ này là như thế nào?
Đang lúc rầu rĩ, bỗng có tiếng ho khan lôi nàng khỏi giấc mộng.
Lưu Nguyệt xoay người liền nhìn thấy, một đại thẩm trông rất thân thiện, đang tủm tỉm cười nhìn nàng, Lưu Nguyệt cảm thấy thực kì quái.
Đại thẩm kia thân thiện hòa nhã tiến lại, lập tức giải thích với nàng “Ha ha, ta được thiếu gia mời về chăm lo cho sinh hoạt của tiểu
thư. Gọi ta là Vương thẩm được rồi.” Lưu Nguyệt thấy nàng thân thiện như vậy, tâm tình có chút thả lõng, “Vương thẩm, mấy thứ này đem tới từ lúc nào thế?”
Dường như Vương thẩm đặc biệt rất thích cười, hai cái khóe mắt
cong lên, bà nhìn Lưu Nguyệt chỉ vào đống hành lý liền nói, “Cái kia à,
buổi sáng thiếu gia đem lên lầu. Còn nói chờ tiểu thư xem thử coi có
thiếu thứ gì không.”
Lưu Nguyệt nghe vậy gật gật đầu, cùng vương thẩm đem mấy thùng
hành lý vào phòng, sau đó bắt tay vào dọn dẹp. Vương thẩm vốn định giúp, nhưng là Lưu Nguyệt vốn quen chuyện của mình thì tự mình làm, không
muốn xấu hổ mà gây phiền phức cho người khác. Sau đó vương thẩm cũng
không cố giúp nữa, cười tủm tỉm đi xuống chuẩn bị bữa tối.
Khi Lưu Nguyện mở đống hành lý, phát hiện đồ đạt này nọ căn bản
đều đầy đủ, thậm chí ngay cả băng vệ sinh cũng có. Mà cái đó ấy, lại là
hiệu mà nàng thích nữa chứ. Lưu Nguyệt nhịn không được mặt đỏ, trong đầu hiện lên hình ảnh, tình huống Hiệp Hàm phải đi mua thứ kia, dáng vẻ cố
tỏ ra bình thường, hướng bàn thu ngân đặt mấy gói băng vệ sinh lên, sau
đó lạnh lùng hỏi “Bao nhiêu tiền?” Nghĩ đến đây, nàng liền nhịn không
được một người ôm bụng ha hả cười.
Đến khi ăn cơm, Lưu Nguyệt vẫn không thấy Hiệp Hàm, nàng có chút rầu rĩ không vui, đây là đạo đãi khách sao? Y đem nàng giam trong nhà,
bản thân là chủ lại không xuất hiện. Chờ nàng chậm chạp nhai hết bửa cơm tối, Hiệp Hàm vẫn chưa trở về, nàng đành phải hỏi vương thẩm “Hiệp Hàm
thường không ở đây ạ?”
Vương thẩm vẫn vui tươi trả lời “Thiếu gia rất bận, bình thường
phải tối khuya mới trở về.” Lưu Nguyệt vừa nghe vậy, cũng hiểu được làm
tổng tài vất vả thế nào, việc gì trong công ty cũng phải đụng tay vào xử lý. Đột nhiên nàng lại nghĩ, y bận như vậy thì lấy đâu ra thời gian
chơi game?
Thời điểm Hiệp Hàm trở về, Lưu Nguyệt đang ở trong thư phòng của y chơi game, kỳ thật một mình Lưu Nguyệt vào game cũng không biết làm
gì, bình thường đều cảm thấy game này đặc biệt có ý nghĩa, nhưng là từ
khi cùng Hiệp Hàm nâng cấp mối quan hệ, trò chơi này liền biến thành mối dây liên kết của nàng với Hiệp Hàm, chỉ cần không có Hiệp Hàm, nàng
liền không biết phải làm gì.
Nhàm chán ở trong thành ngẩn người, kết quả Thiển Thiển login,
không đợi Lưu Nguyệt suy nghĩ xem phải giải thích với nàng ta thế nào.
Thiển Thiển vừa thấy Lưu Nguyệt onl, liền phun trào.
Thiển Thiển nói “Ngươi không phải chê mạng ta quá dài, nên muốn
chọc ta tức chết hả! Đầu tiên là không nói một tiếng bỏ ra ngoài, sau đó lại biến mất một đêm không về.” Lưu Nguyệt vừa thấy lời này, biết Thiển Thiển đang rất tức giận, lập tức giải thích “Thực xin lỗi, thực xin
lỗi, ta thật sự biết sai rồi, ta không nên cái gì cũng im im chạy biến
mất, hại ngươi lo lắng!”
Thiển Thiển thấy nàng nhận sai, cũng không tức giận nữa, chỉ là
ngữ khí như trước không tốt lắm “Đầu tiên ta xem coi ngươi giải thích
với ta thế nào, sau đó ta còn có vấn đề muốn hỏi ngươi!”
Lưu Nguyệt suy nghĩ một chút, sau đó nghĩ mọi chuyện nếu kể thì
thực phức tạp, nên tận lực đơn giản hóa nói cho Thiển Thiển, “Ta vốn
tính đào hôn, sau lại lại nhịn không được muốn đến xem, kết quả bị y
nhận ra, sau đó bọn ta liền kết hôn, cuối cùng y biết ta đang ở tiệm
internet, lo ta trở về sẽ không an toàn, liền đưa ta đến nhà y.” Lưu
Nguyệt cảm thấy mình giải thích rất rõ ràng, bất quá Thiển Thiển không
nghĩ như vậy.
“Vì sao ngươi lại muốn kết hôn? Ngươi không phải muốn đào hôn
sao?” vấn đề Thiển Thiển hỏi khiến Lưu Nguyệt cảm thấy không biết trả
lời sao cho phải, “Bởi vì y nói y muốn cùng ta kết hôn, không phải vì
làm nhiệm vụ.” Thời điểm Lưu Nguyệt trả lời như vậy liền có chút ngượng
ngùng. Kết quả Thiển Thiển dường như biết trước nàng vốn không có lập
trường, lập tức đem vấn đề thứ 2 ra hỏi, “Ở nhà y một đêm có xảy ra
chuyện gì không?”
“Cái kia cái kia, ta ở quán internet quá muộn, y bảo trễ quá
không an toàn, không cho ta về, một mực muốn đến đón ta.” Lưu Nguyệt tỏ
ra vô tội, ai ngờ Thiển Thiển nói thẳng “Ta thấy ngươi là cầu mà không
được a, bằng không chính ngươi đã sớm chạy về đây rồi.” Lưu Nguyệt bị
nói tới cứng họng không biết trả lời sao.
Thiển Thiển đợi một hồi mới cùng Lưu Nguyệt nói “Kỳ thật chuyện
gì đã xảy ra ta đều biết hết rồi. Sáng nay lão đại đến giúp ngươi dọn
đồ, bảo ta giúp thu xếp. Ta hiện tại muốn hỏi ngươi một việc!”
Lưu Nguyệt nhịn không được cau mày, nguyên lai Thiển Thiển đã đã biết. Kết quả Thiển Thiển nói một câu, lập tức qu