
ó quá đẹp nên
không biết hình dung như thế nào.
Ngón tay thon dài, trơn mượt như ngọc, nhưng là bàn tay đó không dừng lại, hướng thẳng đến trước mặt nàng, sau đó những ngón tay cong
lại, ghỏ ghỏ lên mặt bàn trước mắt nàng. Nàng nhìn đến ngây người, thậm
chí còn cảm thấy có chút ghen tị, sao trên đời này lại có người đẹp đến
vậy cơ chứ! Hoàn toàn không để tâm đến kẻ đang ghỏ ghỏ trên mặt bàn của
mình.
Thẳng đến khi y ghỏ một lần nữa, nàng mới chậm rãi ngẩng đầu
lên, tầm mắt dọc theo cánh tay đang chạm trên mặt bàn mà đi lên, bất
chợt nhìn đến kẻ đang giương ra bộ mặt tươi cười tuấn tú. Lưu Nguyệt
nhất thời cảm giác như mình bị Thượng Đế từ bỏ, khóe miệng giật giật vờ
vĩnh tạo ra một nụ cười, giả bộ bất ngờ hô lên “Ồ! Anh về nước khi nào
thế?”
Đối phương nhíu mày nhìn nàng, khóe miệng như trước có chút cười ẩn ý. Chết tiệt! Chính là biểu tình này của y, hại tuyến phòng thủ mỏng manh của nàng thiếu chút nữa là thảm bại.
Nhìn nàng thất thần, đối phương mới bất đắc dĩ mở miệng “Đừng
giả bộ nữa, đi thôi.” Quả nhiên như người vừa tỉnh mộng, Lưu Nguyệt lập
tức khôi phục tinh thần, đang tính giả ngu, ngón tay hoàn mỹ của người
kia liền trực típ chỉ vào màn hình, sau đó Lưu Nguyệt đành phải tắt máy
đi cùng y. Trên đường đi Lưu Nguyệt vẫn không ngừng nghĩ ngợi, bàn tay
kia thật đẹp a, Lưu Nguyệt tuy rằng rất giận, nhưng là nhịn không được
vẫn tán thưởng.
Cuối cùng kết quả Lưu Nguyệt bất đắc dĩ phải đi theo y, đừng nói nàng không phản kháng, nhưng là vì ngón tay xinh đẹp kia khiến nàng
phải khuất phục, bởi vì khi bàn tay ấy chỉ vào màn hình, màn hình lúc ấy đang mở trò chơi Trường kiếm giang hồ, hơn nữa nhân vật trong đó là Lưu Nguyệt phái Nga Mi a, còn ngồi ở chổ không có trên bản đồ mà vừa nãy y
dẫn nàng tới, chứng cớ vô cùng xác thực, nàng có thể làm gì đây?
Nàng nhận mệnh đi theo phía sau. Ra khỏi quán internet đột nhiên thấy rất lạnh, bất giác rùng mình một cái, ngay sau đó liền có áo khoát ngoài vẫn còn ấm hơi người khoát lên người nàng, nàng bị dọa, chỉ vào y hét lên “Anh làm gì vậy!” Đối phương nhăn mày, sau đó bất đắc dĩ giải
thích “Tiểu thư, em nghĩ anh định sàm sở muốn cởi y phục trên người em
ra sao, là anh khoát thêm áo cho em thôi.” Y nói xong liền tiếp tục bước đi, nàng bị những lời nói của y làm cho đỏ mặt, nàng chưa từng nói với y những lời ngu ngốc như vậy, nhưng mà y tự nhiên lại khoát thêm áo cho
nàng, nàng thật sự bị y hù a, nếu y đối với nàng ôn nhu săn sóc như vạy, tuyến phòng vệ của nàng sẽ bị phá mất.
Tiệm internet này nằm trên đường dành cho người đi bộ, mà bãi đỗ xe dành cho người đi bộ ở phía dưới kia, từ đây tới đó nói xa không xa, nói gần cũng không gần, nàng thành thành thật thật đi theo phía sau y, y đi trước nàng, không thèm quan tâm nàng nữa, trong lòng nàng cảm thấy
rầu rĩ, là vì chuyện áo khoát sao? Lòng tốt của mình tự nhiên lại bị
biến thành lòng lang dạ thú, ai mà không tức giận cơ chứ.
Ban đêm hơi lạnh, có gió buốt thổi, y lại chỉ mặc một lớp y
phục, Lưu Nguyệt đột nhiên cảm thấy đau lòng. Sau đó liền cảm thấy hành
động khi nãy của mình thật biết cách làm tổn thương lòng tự trọng của
người ta. Cảm thấy muốn chuộc lỗi, nàng bước nhanh đuổi theo y, lẳng
lặng đi bên cạnh, cẩn thận che bớt gió.
Nàng cẩn thận nhưng có người so với nàng còn cẩn thận hơn, người nọ có chút khựng lại, sau đó đổi bên với nàng, thản nhiên nói “Anh
không lạnh.” Lưu Nguyệt bất ngờ khi thấy y biết suy nghĩ của mình, lập
tức nói không ra lời.
Bãi đỗ xe hiện không còn lại mất chiếc, sau đó Lưu Nguyệt liền
thấy y thẳng đến chiếc xe màu đen trước mặt. Nàng mở to hai mắt nhìn,
trong đầu liền hiện lên một ý niệm. Giống như thật lâu trước kia, khi
bọn họ cùng xem một chương trình TV, nàng hay chỉ vào màn hình TV nói
giỡn. Oa! Chiếc xe màu đen đó chạy trên đường thật quý phái a. Y lười
biếng đáp “Ngươi thích như vậy ư?” Nàng hưng phấn gật đầu, sau đó y nhắm mắt lại bắt đầu ngủ trưa, thản nhiên hừ câu “Nga.” Lúc ấy nàng cảm thấy có chút buồn bực, là nói chuyện với nàng rất nhàm chán ư, sao hắn có
thể lãnh đạm như vậy chứ.
Sau khi nhìn đến cái xe, ý niệm trong đầu càng ngày càng rõ
ràng, nàng đều có điểm sợ hãi phải thừa nhận. Chẳng lẽ từ trước tới giờ y không phải không có nhìn nàng, những lời nàng thuận miệng nói y liền
ghi tạc trong lòng sao? Nhưng là làm sao có thể cơ chứ?
Trong lòng nàng cảm thấy bất an, y nhìn ra bộ dạng bất an của
nàng, nhịn không được nhíu mày. Nhưng vẫn như trước phong độ mở cửa xe
cho nàng. Sau khi ngồi vào xe về, nàng lại phát hiện, bên trong xe có
mùi hoa chanh thoang thoảng mà nàng thích. Lưu Nguyệt nhớ rõ y vốn không đặc biệt thích mùi hương này.
Chờ y lên xe, hai người cùng nhau chen chút trong một không gian nhỏ hẹp, nàng đặc đặc biệt khẩn trương cùng mất tự nhiên, không biết
phải mở miệng nói gì, mà y cũng không có dấu hiệu muốn mở miệng nói
chuyện, vì thế không khí bắt đầu trở nên kì quái. Cuối cùng nhịn không
được Lưu Nguyệt cất tiếng phá vỡ sự yên tĩnh. Sợ nếu cứ im lặng như vậy, sẽ bị y nghe thấy tiếng tim đập kịch liệt của mìn