
ả Trương Huyên, cho nàng ta tiền rồi bảo nàng ta đi đi.”
“Chờ đã” Tôi vội hô to, có phải Vương gia nào cũng đều độc đoán độc quyền như vậy không? Ngay cả việc cho tôi
thấy mặt Đường Huyên cũng không cho, lại còn cho cô ta tiền rồi đuổi cô
ta đi luôn.
Vương gia liếc nhìn tôi một cái, rõ ràng là chê tôi vướng víu nhưng không ngăn lại.
“Tôi muốn gặp cô ấy.” Tôi nói khẽ, anh ta chăm chú nhìn tôi, đến nỗi tôi còn phát giác yêu cầu của mình có vẻ quá đáng, chẳng lẽ đây gọi là khí thế hay sao?
Anh ta lạnh lùng nhìn tôi, không mở miệng, chỉ phất tay ra hiệu bảo tôi đi đi.
Nghĩa là anh ta đồng ý cho tôi đi? Tôi
không chắc lắm. Xin đi, không có chuyện gì thì sao cứ muốn túm gáy tôi
thế này, nói thừa hai câu cũng có thể chết người hay sao?
“Thật không?” Tôi nhìn anh ta, chỉ tay ra cửa.
Cuối cùng Vương gia làm một hành động cao quý là gật đầu. Tôi thở phào.
“Cảm ơn Vương gia!”
Tôi chạy nhanh ra ngoài, bước đi cảm thấy thoải mái hơn nhiều, lúc tôi sắp bước qua cánh cửa, đằng sau truyền đến một giọng nói lạnh băng của Vương gia:
“Lần sau không gọi ta là Vương gia, gọi ta là Dịch Phàm.”
Tôi như đang trong thang máy lao vù vù bị giật đứng lại. Chỉ trong một đêm, địa vị của tôi bay lên nhanh đến mức
có thể gọi thẳng tên của Vương gia! Nói như vậy có phải tôi sẽ được ngồi ăn cơm cùng anh ta rồi đó không?
Cùng có một gương mặt giống một người tên là Trúc Thanh, rốt cuộc là tôi may mắn hay là bất hạnh nữa?
Đem ghế đặt ở ngoài hiên, tôi ngồi phơi
nắng, cảm giác thoải mái khiến tôi thấy mình giống con mèo lười. Tiểu
nha đầu Nguyệt Thiền được giao hầu hạ tôi đang ngồi bên cạnh, nha đầu
này cực kỳ có ích khi lần lượt chuyển cho tôi những đồ vật này nọ mà tôi cần đến, làm tôi hưởng thụ lạc thú khi có người hầu hạ, Trương Tĩnh Chi ơi là Trương Tĩnh Chi, không nghĩ mày là người có tính cách ham hưởng
thụ như vậy! Hiện giờ tôi đang tự xem thường bản thân mình.
Nhắm mắt lại, vẫn còn rất lo lắng những chuyện đã xảy ra mấy ngày qua.
Tôi không được gặp Đường Huyên, bởi vì cô ấy đã bị Vương phi mang đi bán rồi. Vào đúng buổi tối tôi được đưa đến
biệt viện đó! Tôi choáng, tôi điên cuồng! Sớm biết như vậy thì tôi đừng
tới đó chứ!
Vương phi thật là một người mạnh mẽ! cô
ta nói “dám đến quyến rũ tướng công của ta? Hừ! Ta bán ngươi! Còn muốn
đem bán ngươi cho loại người hèn hạ nhất!”
Nói thật, tôi có chút bội phục cô Vương
phi này, nếu lời nói của tôi có thể có trọng lượng, tôi nói là nếu, từ
lúc Đường Huyên “quyến rũ” Dương Bình, tôi có thể bán lời của Đường
Huyên, mở ngoặc đơn, bán người làm phạm pháp đó, như vậy tôi còn có chi
phí để chi tiêu khi xuyên qua đến nơi này đấy sao? Tôi còn phải lo lắng
đề phòng người ở đây hay sao?
Đường Huyên ơi, Đường Huyên à, tôi đối
với cô đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, vì cô mà tôi bị hãm ở chỗ này,
mối quan hệ là tình địch giữa tôi và cô ai là thiện lương nhất đây?
Không phải là tôi không chịu cứu cô, người già thường nói “Trời gây
nghiệp chướng còn có thể tự tha thứ, tự mình gây nghiệp chướng thì không thể sống được”! Hiện giờ tôi chỉ có thể cầu nguyện cô mà thôi.
Vừa hết tiếc thương cho Đường Huyên xong, tôi lại bắt đầu lo lắng cho tình cảnh của chính mình, ngay cả Đường
Huyên cũng đã bị Vương phí bán rồi, vậy còn tôi thì sao? Cô ta biết rằng tôi vô cùng giống tình nhân của ông chồng cô ta, cô ta sẽ xử lý tôi thế nào đây? Tôi rùng mình một cái.
Vương phi cũng không làm cho tôi sợ hãi lâu hơn, bởi vì Nguyệt Thiền nói cho tôi biết Vương phi đã quay về kinh thành.
Vương gia cũng biết chuyện Đường Huyện bị bán đi xế chiều hôm đó, Vương gia rất giận dữ, ngẫm lại thì đúng vậy,
thật là mất mặt, đồng ý với người khác là thả người, ai ngờ người lại bị vợ mình mang đi bán. Hổ thẹn quá! Bẽ bàng quá! Mở đóng ngoặc, tôi cho
là thế, vì thế, không đợi tôi và Vương phi có ngày mặt đối mặt, Vương
gia khiến cô ta xách hành lý quay về ngay.
Cám ơn trời đất, tôi vì tránh được một kiếp mà cảm ơn Thượng đế, cảm ơn Phật tổ cùng Quan thế âm bồ tát.
“Nguyệt Thiền?” Tôi miễn cưỡng mở miệng.
“Nô tì ở đây.” Tiểu nhà đầu miệng nhanh nhảu đáp.
“Sau này đừng xưng mình là nô tì nữa, xưng là Nguyệt Thiền đi.”
“Nguyệt Thiền biết ạ.”
Tôi gật đầu, tiểu nha đầu này thật là thông minh.
“Em có biết Trúc Thanh là ai không?” Tôi
hỏi, vấn đề này đã quanh co ở trong đầu mấy ngày nay rồi, nhưng tự mình
lại không có can đảm đi hỏi Vương gia.
“Là tên húy của Vương phi chúng em.” Tiểu nha đầu nói.
“Hả?” Tôi kinh hãi! Ngồi bật dậy, “Vương phi? Trúc Thanh là Vương phi?
Trúc Thanh = Vương phi hung hãn? Khó
trách lần đầu tiên nhìn Vương phi tôi lại có cảm giác quen quen, chẳng
phải là ngày ngày mình vẫn thường soi gương không ít đó sao, thật sự là
có sáu bảy phần giống mà. Đầu Vương gia có bệnh à? Tôi vẫn nghĩ Trúc
Thanh đã chết rồi, không nghĩ tới cô ta vẫn còn sống tốt, vậy anh ta nói cái gì ” Nhớ nàng nhớ đến đau khổ”? Vậy anh ta còn giam giữ tôi làm gì?
Tức thì đầu ong ong.
Tiểu nha đầu kinh ngạc nhìn phản ứng kỳ lạ của tôi, do dự không biết có nên nói tiếp hay không, tôi ra hiệu b