Teya Salat
Má Nó Dương Điên Phong

Má Nó Dương Điên Phong

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322470

Bình chọn: 9.00/10/247 lượt.

ìn thấy mình làm trò cười thì nghĩ như thế nào, Đỉnh Phong cảm thấy bản thân mình bây giờ, đối mặt với Tiêu Mộc cũng không còn

khẩn trương như lúc trước.

Nhớ tới vấn đề vừa rồi, Đỉnh Phong liền mở miệng hỏi: “Tiêu Mộc, cha mẹ của Bội Chi làm gì? Sao chủ nhật cũng không ở nhà?”

Đôi mắt của Tiêu Mộc vẫn nhìn về phía trước, vẻ mặt hờ hững trả lời: “Công

việc của chú Diêu lúc nào cũng bận rộn, ngay cả chủ nhật cũng ít khi trở về.”

“Vậy còn cô Diêu?”

“Không chơi mạt chược thì cũng

dạo phố.” Lúc Tiêu Mộc trả lời, lông mày hơi nhíu lại, ánh mặt trời

chiếu lên gò má trắng nõn của anh, trong mắt lại phảng phất có một tia

hoảng hốt.

Đỉnh Phong sửng sốt, nhớ lại lời nói lúc nãy của Diêu Bội Chi.

“Trong nhà đã thật lâu không có nhiều người như vậy.” Và thời điểm lúc mình từ chối ở lại, ánh mắt của cô ấy trông rất buồn.

Đỉnh Phong trầm mặc nửa ngày, đưa ra một cái quyết định, đôi mắt to tròn từ từ sáng lên: “Lần sau em sẽ ở lại đến chiều!”

Bước chân của Tiêu Mộc hơi dừng lại một chút, nghiêng người nhìn Đỉnh Phong, mắt phượng xinh đẹp đen láy mang theo thấp thoáng ý cười, môi mỏng nhàn nhạt cong lên, khẽ gật đầu: “Ừ!”

Đỉnh Phong vừa nhìn thấy nụ

cười của Tiêu Mộc, mắt tròn càng trở nên sáng rực, cố gắng tìm đề tài

nói tiếp: “Tiêu Mộc, lớp 5 của anh hình như là có rất nhiều nhân tài

phải không? Top 10 trường mình đều nằm trong lớp của anh hết, thật sự là biến thái mà!” Vừa dứt lời, Đỉnh Phong đã muốn tự tặng cho mình một

cái tát, sao cô có thể ở trước mặt Tiêu Mộc mà nói tất cả học sinh trong lớp 5 đều là biến thái chứ!

Ánh mắt của Tiêu Mộc nhẹ nhàng đảo

qua Đỉnh Phong, nhàn nhạt nói: “Học sinh ở lớp 5 đều có tâm lý tranh đua rất cao, nhưng mà, tôi có thể hiểu. . .em đang gián tiếp mắng tôi là

biến thái hay không?”

Mặt của Đỉnh Phong đột nhiên đỏ lên, vội vàng xua tay: “Không không, em không có ý này. . . . .”

Khóe miệng của Tiêu Mộc nhếch lên, tâm tình có vẻ không tệ lắm, môi mỏng phun ra ba chữ: “Đùa em thôi!”

Đỉnh Phong vừa nghe, trong lòng đang dày đặc mây đen liền trở nên quang đãng.

“Vậy học sinh bên lớp 15 của em thì thế nào?” Tiêu Mộc nhàn nhạt hỏi.

Đỉnh Phong ngẫm nghĩ, khuôn mặt tròn ngước lên, trả lời: “Thành tích của học sinh lớp 15 lúc nào cũng đứng chót trong bảng xếp hạng, nhưng em rất

vui vì đã được phân vào lớp này.”

Tiêu Mộc nhíu mày: “Vì sao?”

Đỉnh Phong nở nụ cười nói: “Các bạn ở lớp 15 sẽ không vì thành tích mà xa

lánh người khác, bọn họ tự do tự tại, lúc nào cũng vui vẻ, tuy rằng

thành tích của bọn họ không bằng những người ở lớp 5, nhưng em tin rằng, ở những phương diện khác, bọn họ sẽ không thua kém những học sinh xuất

sắc ở lớp 5 đâu!”

Mắt phượng của Tiêu Mộc xẹt qua một tia gợn sóng, vẻ mặt nhu hòa, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng hơn: “Thật sao?”

“Đương nhiên rồi!” Đỉnh Phong gật gật đầu, từ chối cho ý kiến.

Cô sống ở Mỹ cũng được vài năm, người Mỹ có những tính cách, quả thật là

tốt hơn rất nhiều những người Trung Quốc ưu tú, ví như, nhìn một người

từ cấp quản lý trở lên, cách đối nhân xử thế của bọn họ, hầu như là

những người Trung Quốc cùng lứa tuổi khó có thể làm được.

Ở lớp

15, rất nhiều người bởi vì học lực không cao, nên đã cố gắng nghĩ đến

con đường phía trước của chính mình, xung quanh cô có một số người, thậm chí đã bắt đầu kiếm tiền dựa vào năng lực của bản thân rồi.

Đỉnh Phong không tin, thành tích học tập có thể đại biểu cho tất cả.

Cô tin tưởng một ngày nào đó, học sinh ở lớp 15 sẽ đạt được thành tựu so với những học sinh ở lớp khác còn vượt xa hơn nhiều.

. . . . . . . .

Tiêu Mộc dừng bước, Đỉnh Phong nhất thời không chú ý, đụng vào lưng anh.

Trên người của chàng thanh niên này có một hương thơm nhàn nhạt, cùng với

cảm giác rắn chắc của cơ bắp, khiến cho sắc đỏ trên khuôn mặt của Đỉnh

Phong phải mất nửa ngày mới chậm rãi tiêu tan.

“Thật xin lỗi!” Cô cảm thấy đầu lưỡi của mình cũng muốn thắt lại rồi.

Tiêu Mộc cao hơn Đỉnh Phong nửa cái đầu, cô nâng khuôn mặt tròn trĩnh lên, cảm thấy cổ của mình cũng có chút ê ẩm.

Nhìn nhìn bốn phía xung quanh, thì ra bất tri bất giác đã tới trước cửa của tiểu khu rồi.

Đỉnh Phong có chút buồn bực, lúc mới tới đây, cô cảm thấy con đường này dài

muốn chết, sao bây giờ lại cảm thấy chỉ mới vài giây đã tới nơi rồi?

Giọng nói của Tiêu Mộc từ đỉnh đầu truyền tới: “Nhà em ở đâu? Tôi đưa em về!”

Đỉnh Phong vừa nghe, mắt tròn lại lóe sáng, nhưng cũng chỉ trong giây lát,

cô nhìn đồng hồ treo trong phòng bảo vệ, kim đồng hồ bây giờ đang là

12:50.

Cô nhớ lúc đầu Tiêu Mộc có nói là 12 giờ phải trở về, bản

thân mình cũng không cần phải làm phiền đến anh, dù sao quãng đường còn

lại ngồi taxi cũng có thể đến nơi.

Đỉnh Phong lắc lắc đầu: “Tiêu Mộc, tự em về được rồi, không phải anh còn có việc sao?”

Nghe cô nói xong, Tiêu Mộc nhíu mày thật chặt, như là nhớ tới cái gì, mắt

phượng đen láy nhìn Đỉnh Phong nói: “Vậy em đi đường cẩn thận!”

Đỉnh Phong gật đầu.

Tiêu Mộc cũng rời đi.

Dõi theo bóng lưng thon dài từ từ khuất xa, dần dần biến thành một cái đốm nhỏ không thể nhìn thấy được nữa.

Đỉnh Phong nh