Má Nó Dương Điên Phong

Má Nó Dương Điên Phong

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322680

Bình chọn: 7.00/10/268 lượt.

ng.

Cô nghĩ, bất kỳ một ai trên thế giới này, kể cả Tiêu Mộc, cũng không thể nào làm

được như Dương Đán, toàn tâm toàn ý yêu thương cô, không oán không hối.

[I believe you are the love of my.'> ————- Dương Đỉnh Phong năm mười bảy tuổi.

. . . . . . . . . . .

**********************************

Lý Gia Nhạc phát hiện, thời gian gần đây Đỉnh Phong thật sự rất kỳ lạ, cả

ngày cầm sách ôn bài, đuôi lông mày xinh đẹp khẽ nhíu lại, môi mỏng hồng nhạt khẽ mấp máy, vùi đầu khổ luyện.

Phải biết rằng, ở một cái lớp bình thường như vậy, vùi đầu khổ luyện, “luyện” có nghĩa là tự học.

Nếu Đỉnh Phong như vậy một ngày, Lý Gia Nhạc sẽ cho rằng cô thật vô vị, nếu Đỉnh Phong như vậy ba ngày, Lý Gia Nhạc sẽ cảm thấy cô vô cùng nhàm

chán, nếu Đỉnh Phong như vậy một tuần, Lý Gia Nhạc cảm thấy cô bị đột

biến gien rồi!

Tiết ngữ văn, phần lớn các học sinh ban khoa học tự nhiên đều đến đây để hỏi những vấn đề liên quan.

Lý Gia Nhạc đẩy đẩy khuỷu tay Đỉnh Phong đang chăm chú giải đề số học,

dùng một loại ánh mắt giống như đang nhìn quái vật, lấy sách che miệng

nói: “Đỉnh Phong, tớ thấy cả tuần nay cậu không được bình thường, trước

kia cậu vừa nhìn thấy đề số học là đã đau đầu, bây giờ tại sao cả ngày

đều ôm quyển số học mà gặm vậy? Cậu đổi tính rồi à? Hay là bị biến chất

hả?”

Đỉnh Phong day day hàng chân mày, khuôn mặt tròn mang theo

một tia bất đắc dĩ, cô buông quyển sách đang cầm trong tay, chỉ vào Diêu Bội Chi nói: “Cậu nhìn Bội Chi thì sẽ biết tại sao tớ lại như vậy!”

Tầm mắt của Lý Gia Nhạc chuyển sang Diêu Bội Chi cũng đang đồng dạng vùi

đầu vào sách, buồn bực hỏi: “Chẳng lẽ Trương Cường Quân lại tạo áp lực

lớn như vậy với hai cậu sao?”



Đỉnh Phong lắc lắc đầu, thành thật nói: “Đột nhiên tớ cảm thấy Trương Cường Quân là một người tốt.”

Lý Gia Nhạc dùng ánh mắt “cậu điên rồi” nhìn Đỉnh Phong, chỉ kém không đưa tay vỗ đầu cô xem có phải cô bị đần độn rồi hay không?

Đỉnh

Phong cầm đề ôn tập của Tiêu Mộc đưa cho Lý Gia Nhạc, thở dài một hơi

nói: “Cậu tự xem rồi sẽ rõ tại sao tớ và Bội Chi lại như vậy!”

Lý Gia Nhạc cầm tờ đề cương lên, nhìn chăm chú nửa ngày.

Cuối cùng, cô buông tờ đề cương xuống, vỗ vỗ vào bả vai của Đỉnh Phong, nước mắt lưng tròng, bắt chước chủ tịch Mao khi an ủi tầng lớp nhân dân cực

khổ, nói những lời thấm thía: “Vất vả cho cậu rồi!! Tớ thay mặt Đảng và nhà nước cám ơn sự hy sinh và công lao to lớn của cậu!”

Không biết lời nói của Lý Gia Nhạc nghe mủi lòng như thế nào. . . . . . .

Đỉnh Phong có chút nghẹn ngào.

Dựa theo đề cương “rất đơn giản” mà Tiêu Mộc đã đưa cho cô, Đỉnh Phong cảm

thấy kỳ thi tốt nghiệp như đang nói với chính mình: “You are a loser!”

Đỉnh Phong vốn vẫn cảm thấy, ở trong lớp này mà có thể đứng top 10, đối với

cô mà nói đã là tương đối khá, nhưng cô lại quên mất rằng, thi tốt

nghiệp là sẽ tính trên cả nước, sẽ không bởi vì tôi chỉ là học sinh của

lớp trung bình mà nương tay, cũng như sẽ không vì cậu là học sinh của

lớp chuyên mà ra đề quá mức cao siêu.

Đỉnh Phong đột nhiên ý thức được bản thân mình so với Tiêu Mộc quả thực là chênh lệch.

Đỉnh Phong hạng ba, thì Tiêu Mộc tuyệt đối là hạng nhất.

Cô không cam lòng, cô biết bản thân mình cho tới bây giờ cũng không phải

là người dễ dàng thỏa mãn, kể từ ngày đầu tiên quen biết Tiêu Mộc, lần

đầu tiên nói chuyện với anh, có thể quan sát anh, mắt phượng trắng đen

rõ ràng, khóe miệng thấp thoáng hai lúm đồng tiền như có như không.

Cô biết, chỉ đứng nhìn anh từ xa đối với cô mà nói rõ ràng là không đủ.

Đời người có rất nhiều thứ cần phải phấn đấu, vì đủ loại nguyên nhân.

Đỉnh Phong lần này quả thật là không có khí phách, vì một người con trai, cô muốn liều một chút, muốn đuổi theo bước chân của anh, có thể đứng bên

cạnh anh, cùng nhau mỉm cười.

Cúi thấp đầu, Đỉnh Phong cầm cây bút bi màu đen, vô cùng chăm chú tập trung vào đề cương ôn tập.

Lý Gia Nhạc nhìn một bên khuôn mặt của Đỉnh Phong, tinh thần dao động,

dường như cũng bị cái ý chí này lây nhiễm, cũng lấy ra cuốn bài tập Vật

lý, bắt đầu học.

. . . . . . . .

Buổi học hôm nay cũng không tệ, chiều còn có một tiết thể dục, cũng là môn mà Đỉnh Phong thích nhất.

Bởi vì tiết này là tiết cuối cùng của buổi học, giờ phút này Tiêu Mộc nhất định là đang ở trên sân bóng rổ.

Đỉnh Phong từ trên chỗ ngồi đứng dậy, vận động khuỷu tay bởi vì viết bài

nhiều quá mà run lên, kéo tay của Lý Gia Nhạc, hai người nói nói cười

cười đi đến sân thể dục.

Lúc Đỉnh Phong rời khỏi lớp, Diêu Bội

Chi đang nằm bò trên bàn học khẽ chợp mắt một chút, ánh mắt trời chiếu

xuống khuôn mặt của cô, tạo nên vẻ hài hòa khác thường.

Đỉnh Phong lại nhớ tới lời nói của Tiêu Mộc.

Cho dù trong mắt chúng ta, ai đó có thể vinh quang rực rỡ đến đâu, nhưng

làm sao biết, ở sau lưng, mỗi ngày họ sẽ nằm trong chăn, lấy nước mắt

rửa mặt, hay ở trong một góc tối nào đó ôm lấy đầu gối tự mình bi

thương.

Đột nhiên cô cảm thấy mình rất muốn đến gần Diêu Bội Chi, muốn hiểu cô ấy đang nghĩ gì.

Vì thế, cô dừng bước, để Lý Gia Nhạc đứng ngoài cửa chờ một chút, lại vươn tay đẩy đẩy cánh tay


Disneyland 1972 Love the old s