Insane
Má Nó Dương Điên Phong

Má Nó Dương Điên Phong

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323533

Bình chọn: 9.5.00/10/353 lượt.

nh đi nhưng vẫn nói. “Đi đi, bye bye, em sẽ mau khỏe thôi”.

“Ừ…..”.

Tiếng bước chân càng ngày càng xa.

Đỉnh Phong chui vào chăn, đau đớn trên người càng lúc càng đau.

Nhưng mà tại sao lúc Tiêu Mộc ở đây, cô lại không hề cảm thấy đau đớn chút nào?

Cupid, ngươi đúng là tiểu yêu tinh dày vò người. Trong lúc nghỉ ngơi

chờ cho vết thương lành hẳn, Đỉnh Phong lại phải tiếp đón một người mà

cô đặc biệt không muốn gặp mặt nhất —— Từ Sinh.

Từ Sinh mặc một

bộ âu phục công sở, nhưng nhãn hiệu của nó vẫn như cũ để lộ ra cái bản

chất ‘Phú nhị đại’ của anh ta, đôi mắt hoa đào cực kỳ mê người, chớp

chớp nhìn Đỉnh Phong: “Thật không ngờ cô lại xảy ra chuyện như vậy.”

Đỉnh Phong cũng không thèm cho anh ta sắc mặt tốt, cô đáp lời: “Tôi cũng không ngờ, quý ngài lại rảnh rỗi mà đến đây thăm tôi.”

Từ Sinh đặt bó hoa trong tay xuống, hơi nghiêng mặt về phía cô, nhíu mày

nói: “Thầy giáo đến thăm học sinh của mình chẳng lẽ không được sao?”

Đỉnh Phong hừ lạnh: “Chồn cáo đến chúc tết gà!” [1'>

Từ Sinh nheo nheo đôi mắt hoa đào, môi mỏng khẽ giương lên: “Phải không?”

Đỉnh Phong quay đầu đi chỗ khác, không thèm để ý đến anh ta nữa.

“Cô cho rằng tôi sẽ bỏ cuộc sao?” Đôi mắt xinh đẹp của Từ Sinh khẽ cong

lên, trên khuôn mặt nho nhã tuấn tú lại mang theo chút ánh sáng tà mị.

Đỉnh Phong sửng sốt: “Anh có ý gì?”

Từ Sinh cười nói: “Cô thông minh như vậy, chắc cũng hiểu được ý của tôi!”

“Đỉnh Phong!!!” Dương Đán cầm hộp cơm tức tốc chạy vào, hưng phấn kêu lên,

trên khuôn mặt thanh tú hé ra một nụ cười: “SUN, em cũng tới đây sao?”

Trong nháy mắt, Từ Sinh khôi phục lại nụ cười khiêm tốn: “Đúng vậy, giáo sư,

nghe nói Đỉnh Phong nhập viện cho nên em tới thăm cô ấy một chút.”

Dương Đán nhìn Đỉnh Phong, nói: “Cám ơn em, bây giờ Đỉnh Phong cũng đã hồi phục rất tốt, sắp có thể xuất viện rồi!”

Đôi mắt hoa đào của Từ Sinh nhìn chằm chằm Dương Đán, có chút gợn sóng:

“Nghe nói Đỉnh Phong bị một nữ sinh cùng trường đánh, giáo sư, xin hãy

yên tâm, em sẽ lấy lại công bằng cho Đỉnh Phong.”

Dương Đán nghe xong, cười nói: “SUN, cám ơn em!”

Từ Sinh đi đến bên cạnh Dương Đán, khoác tay lên vai ông, trả lời: “Không

có gì đâu, giáo sư, em cũng coi Đỉnh Phong giống như em gái mình mà

thôi!”

Đỉnh Phong nhìn thấy Từ Sinh khoác tay lên vai Dương Đán, cô trợn mắt nhe răng.

Đôi mắt hoa đào của Từ Sinh khẽ híp lại: “Giáo sư, em còn có chút việc, em đi trước nhé!”

Dương Đán gật đầu: “SUN, hẹn gặp lại!”

“Đỉnh Phong, tôi đi đây, hy vọng em sẽ sớm bình phục!” Từ Sinh cười cười nhìn Đỉnh Phong, đôi mắt hoa đào khẽ nheo lại, một tia tà mị len lỏi nơi đáy mắt.

Đỉnh Phong cũng không đáp lời.

Dương Đán không rõ

nguyên nhân, lại tò mò hỏi: “Đỉnh Phong, con muốn ăn cơm rồi sao? Hôm

nay cơm ngon lắm, thật ra thì. . .baba đã ăn ở ngoài trước rồi.”

Đỉnh Phong cũng không giống như lúc trước, cứ bắt Dương Đán cái gì cũng phải rập theo khuôn phép nữa, cô chỉ nhàn nhạt nói: “Ba, ba cứ để ở đó rồi

mau chuẩn bị đi dạy đi, không cần lo cho con đâu!”

Tính tình chậm chạp của Dương Đán không phải ngày một ngày hai mà thành, ông đặt hộp

cơm lên bàn rồi dặn dò Đỉnh Phong: “Tranh thủ lúc còn nóng thì hãy mau

ăn đi, baba đi dạy đây, nếu vẫn còn đói thì con hãy nhờ chị y tá mua

thêm nhé.”

Đỉnh Phong uể oải nói: “Vâng!”

Mấy tháng nay,

bởi vì lo lắng chuyện thi cử và chuyện lễ hội văn nghệ khiến cho cô quên mất mối tai họa ‘Từ Sinh’ này, nhìn Dương Đán vẫn cứ mờ mịt ngây ngô,

nhiều lúc cô thật sự rất muốn hỏi một câu ‘Ba, ba có biết rằng, ở trong

mắt Từ Sinh, ba chính là một miếng thịt béo hay không?’

Cảm giác

giống như là một món bảo vật mà cô luôn nâng niu quý trọng, đột nhiên

một ngày, có người phát hiện rồi cũng đem lòng yêu thích nó vậy.

Đỉnh Phong vẫn luôn cho rằng, Dương Đán là món bảo vật lớn nhất đời cô, cho

dù cô không có mẹ, nhưng cũng đã có thể khỏe mạnh mà lớn đến tận bây

giờ.

Dương Đán là món bảo vật tốt nhất mà trời cao đã ban tặng

cho cô, nhưng bây giờ Từ Sinh lại xuất hiện, muốn cướp đi món bảo vật

hiếm có này.

Đột nhiên cô không biết phải nói gì.

. . . . . . . . .

Sau khi vết thương đã lành, Đỉnh Phong quay trở về trường học, cô nghe được rất nhiều lời đồn đãi về Trương Hân, nghe nói hình như nhà trường muốn

đuổi học cô ta. Bởi vì muốn con gái mình được ở lại trường, mà cha cô ta đã nhờ người đem bản khai trừ đổi thành bản kiểm điểm, nhưng lại có

người báo lên trên Bộ giáo dục, mặc dù cuối cùng Trương Hân không bị

đuổi học, thế nhưng cha của cô ta lại bị giáng chức. Lại có tin đồn,

phía trên, có người tạo áp lực, muốn lật đổ hết toàn bộ chức vị của ông

ta.

Đỉnh Phong không biết là ai đang giúp mình, nhưng dù sao cô

cũng chẳng phải là Bạch liên hoa, nghe thấy những tin đồn như vậy, trong lòng cô cảm thấy vô cùng cao hứng.

Ít ra thì mình cũng không cần phài ra tay mà cũng có thể giải quyết được rồi.

Trương Hân vẫn luôn tự hào về bối cảnh của gia đình mình, giờ đã không còn

được như vậy nữa, xem cô ta còn có thể kiêu ngạo thế nào?

Đỉnh Phong vừa bước tới phòng học, đột nhiên có mấy người bỗng dưng vọt tới, suý