
hế dựa quá lớn vì thế liền đổi sang chén trà trên bàn. Trong lòng bắt
đầu yên lặng nghĩ muốn di chuyển cái chén, sau đó vẫy vẫy tay, kết quả,
khác biệt là có hơi hơi giật mình, cái chén di chuyển ước chừng một phân khoảng cách.
Mặt mọi người đều bắt đầu rút gân. Phải biết rằng cho dù là
đứa trẻ mới sinh của Nhân tộc cũng có thể tự do phi hành, mà nàng…. Đã
nhận ba mươi năm pháp lực của tộc trưởng mà chỉ có thể làm thành như
vậy, thật sự là chưa từng có ai.
Nhưng Tử Tuyết lại không biết điều này, nàng nhìn thấy chén
trà do chính mình làm cho di chuyển, nhịn không được kêu to nhả dựng
lên, “ Tôi cũng có pháp lực…”
“ Dọa người.” Hắn Kỳ dùng tay xoa bóp trán, sau đó xoay người lại nhìn xuống dưới, hắn cảm thấy chính mình thật sự rất giỏi nha.
Tử Tuyết lại bĩu môi, lơ đễnh, đắm chìm trong nhiệt tình học
phép thuật. Nửa tháng trôi qua, nàng rốt cục đem chén trà từ trên bàn
chuyển qua một nơi khác.
Nhưng nhân tộc cũng gặp tai ương.
Lúc nàng luyện tập phi hành đều đem tất cả chén trà của nhà
Hắc Khâu phá hỏng. Bên trong viện của Hắc Khâu trồng không ít hoa cỏ cơ
hồ đều đã chết….
“ Nàng thật là một khắc tinh.” Lôi Thanh nhìn đống hỗn độn trong sân, rốt cục cũng biết cái gì kêu là vô cùng thê thảm.
“ May mắn là cũng không lâu lắm, nếu không, nơi này của ta sẽ bị nàng làm cho hủy hết …” Hắc Khâu bất đắc dĩ vuốt cái trán của mình,
hắn thật đau đầu a…
Ngày Ma hoàng ước định vào cung cũng đến.
“ Tử Tuyết, ta đại diện Nhân tộc cám ơn cô.” Hắc Khâu tựa hồ
thực chân thành nói, cũng nói thực cảm động, đương nhiên ngụ ý chính là, rốt cục cô cũng có thể đi rồi.
“ Lời đó không cần.” Tử Tuyết khoát tay, vỗ vỗ ma túi ở thắt
lưng” Ông trả tiền cho tôi, tôi giúp ông cũng là chuyện thiên kinh địa
nghĩa.” Nàng nói hào hùng vạn trượng, vẻ mặt cũng thật là giang hồ nghĩa khí..
Thật ra Tử Tuyết cũng có chút chờ mong, dù sao chính mình
cũng không thể trở về, không bằng đi xem yêu ma là cái dạng gì, hơn nữa, nếu có thể thuận tiện kiếm được vàng, cũng là thật tốt quá đi… Đương
nhiên, trong lòng nàng cũng thầm nhủ, nghe nói, năm đó Hắc Khâu cứu lão
ma hoàng một mạng, tại sao người kia lại không trả tiền báo đáp chứ ?
lại cố tình dùng phương thức trả ơn là để cho con trai của mình cũng
chính là Ma hoàng hiện tại cưới nữ nhi của ân nhân ?
Bất quá, mặc kệ nó, dù sao bản thân mình cũng chỉ là một người cô đơn, vậy cứ ở đây chơi đùa đi.
Hắc Khâu cùng Bạch Tu , Lôi Thanh nhìn nhau liếc mắt một cái, đều hơi lắc lắc đầu, cuối cùng có thể đem nữ nhân này tiễn bước, chỉ
cần có người để có thể báo cáo kết quả vậy là đại công cáo thành, việc
khác bọn họ cũng không được quản nhiều như vậy.
Ngày đã định rút cục cũng đến.
Bởi
vì là lão Ma hoàng định ra, cho nên ma tộc vẫn rất coi trọng, tuy rằng
tân Ma hoàng không có tự mình tiến đến nhưng cũng chính do hộ pháp của
Ma hoàng – Huyền Băng đích thân nghênh thị.
Tuy
Tử Tuyết không có cảm giác gì, nhưng bọn người Hắc Khâu lại có điểm thụ
sủng nhược kinh, phải biết rằng, đây chính là người thân cận của ma
vương, tất nhiên phải thịnh tình khoản đãi, ân cần làm bạn…
Ngồi trong phòng, Tử Tuyết bị một nữ nhân nhìn không sai biệt lắm là một bác gái cùng với nhiều người khác bao vây như bánh chưng…..
Ngày đã định rút cục cũng đến.
Bởi vì là lão Ma hoàng định ra, cho nên ma tộc vẫn rất coi
trọng, tuy rằng tân Ma hoàng không có tự mình tiến đến nhưng cũng chính
do hộ pháp của Ma hoàng – Huyền Băng đích thân nghênh thị.
Tuy Tử Tuyết không có cảm giác gì, nhưng bọn người Hắc Khâu
lại có điểm thụ sủng nhược kinh, phải biết rằng, đây chính là người thân cận của ma vương, tất nhiên phải thịnh tình khoản đãi, ân cần làm bạn…
Ngồi trong phòng, Tử Tuyết bị một nữ nhân nhìn không sai biệt lắm là một bác gái cùng với nhiều người khác bao vây như bánh chưng.
“ Vị đại thẩm này a, có thể trang điểm đơn giản được không
?” Tử Tuyết thử thăm dò yêu cầu của bản thân, “ mang nhiều như vậy chẳng khác nào đem cổ của ta chặt đứt, áo quần của ta cũng quá nhiều thật sự
không thể chịu nổi….”
“ Công chúa à, không nên nói như vậy.” Người kia vội vàng
ngăn cản Tử Tuyết muốn tháo xuống những trang sức trên người, “ Ngài
hiện tại sẽ đi ma cung, không giống với người thường, đương nhiên trang
phục cũng phải….”
Tử Tuyết không còn cách nào, đành phải để cho bọn họ tùy ý đào xới trên mặt trên cổ trên đầu nàng.
Trang phục ở ma giới đúng thật là không theo một khuôn mẫu
nào. Mấy ngày nay, Tử Tuyết phát hiện cách ăn mặc ở đây cũng có vẻ tự
do, có vát, có áo choàng cũng có loại khố trang.
Nhưng là chỉ có giá y ( đồ cưới ) lại giống như đồ cổ đại : mũ phượng khắn choàng đầu.
Dưới sự giúp đỡ của người hầu, Tử Tuyết đinh đinh đang đang
đi ra. Chỉ thấy vốn là Hắc Khâu phải ngồi ở vị trí chủ tọa lúc này ngồi ở đó là một nam nhân mắc trường bào xanh đen, theo như ánh mắt của Tử
Tuyết, người này cũng khoảng ba mươi tuổi, nhìn qua có cảm giác tao
nhã, không khỏi có hơn vài phần hảo cảm.
Nhìn mọi người xung quanh ai cũng có dáng vẻ cung kính, ngay
cả Hắc Kỳ lúc này cũng là vẻ mặt kính cẩn ng