Mã Văn Tài Ngươi Đáng Đánh Đòn

Mã Văn Tài Ngươi Đáng Đánh Đòn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326581

Bình chọn: 7.00/10/658 lượt.

ng chỉ là một câu

nói thôi mà, ta cũng không thực sự có ý muốn đổi ngươi, ở cùng với nhau

cũng tốt, tự nhiên đổi làm gì?”

“Nhất thời tình thế cấp bách?”

Ta cười lạnh, “Tại sao lại là nhất thời tình thế cấp bách? Chẳng qua là

vì ta là con trai, khiến cho ngươi thất vọng, phải không?”

“Ngươi quan tâm cái đó làm gì?” Mã Văn Tài nhíu mày, “Ta lúc đó chỉ là đùa

chút thôi, ngươi sao có thể là con gái chứ? Chuyện này nói ra ngoài,

nhất định cũng không có ai tin. Hơn nữa, ngươi nửa đêm ngủ có thói quen

đánh người, cũng chỉ có ta mới chịu nổi ngươi, người khác chắc gì đã

được như vậy? Ngươi không phải cũng là bạn bè với Tuân Cự Bá sao, chẳng

lẽ ngươi nhẫn tâm nhìn hắn mỗi ngày thương tích đầy mình?”

“Này, cũng không có chuyện gì, chờ hắn hai ngày nữa trở về, ta sẽ ngủ trên

trường kỉ.” Ta vuốt cằm, nghiêm túc nói, “Bất quá ta lại muốn hỏi, Tần

Kinh Sinh nửa đêm bị mộng du, đó cũng thực sự là vấn đề lớn, Văn Tài

huynh sẽ không vì hắn bị như vậy mà đánh hắn chứ?”

“Nếu sợ hắn

bị đánh, ngươi đổi trở về đi. Ta cam đoan với ngươi, trong trường này,

trừ Diệp Hoa Đường ngươi ra, ta sẽ không hạ thủ lưu tình với bất kì kẻ

nào.” Mã Văn Tài đem bát trà đặt lại trên bàn, lẳng lặng đứng dậy nhìn

ta, thanh âm đột nhiên lại trở nên dịu dàng, “A Đường, trở về đi, đừng

giận dỗi ta nữa.”

“Rõ ràng là ngươi đuổi ta đi…Còn làm cho ta

tức giận…” Nhìn thấy bộ dạng này của hắn, ta đột nhiên cảm thấy rất oan

uổng, thanh âm cũng không tự giác mà nghẹn lại. Rõ ràng hắn giả bộ bị

thương, còn gạt ta làm thư đồng cho hắn, vì hắn mà cắt hoa quả, khâu

quần áo, khâu không đẹp còn phải khâu lại. Kết quả thì sao chứ, bắt nạt

ta một phen, sau đó lại trở mặt, nói một đống thứ kì quái, mở miệng bắt

ta cút, còn ném đồ ăn đi, cái kẻ sáng nắng chiều mưa như thế, bảo ai có

thể chịu đựng được chứ? Ngươi cho rằng bây giờ chỉ cần nói vài câu ngon

ngọt liền dỗ được ta trở về? Nói cho ngươi biết, đừng nằm mơ!

“Được rồi, là ta mơ, là ta mơ.” Mã Văn Tài bước lại, ôm lấy ta, lấy tay xoa

xoa hốc mắt của ta, còn mở miệng trêu chọc, “Có nam tử nhà ai, không

dưng lại khóc thế này không a? Được rồi, A Đường, đừng tức giận nữa, ta

hứa về sau sẽ không nặng lời với ngươi nữa.”

Ta khụt khịt mũi,

tự trách mình không có chuyện gì thì khóc mếu gì chứ. Lúc này, lại đột

nhiên cảm giác được tay của Mã Văn Tài đang vuốt ve dọc theo bả vai ta,

không ngừng sờ soạng. Ta vội vã nhảy ra khỏi lòng hắn, tức giận nói: “Mã Văn Tài! Tay ngươi đang sờ chỗ nào vậy?”

“A, không, không có

gì. Ta thấy ngươi quần áo còn lộn xộn, đang định giúp ngươi sửa sang

lại.” Mã Văn Tài nhanh chóng rút tay về, vẻ mặt vô tội, trái lại còn

chất vấn ta, “Ta nói a, ngươi sợ cái gì chứ? Dù sao mọi người đều là con trai, giúp nhau sửa lại quần áo có gì ngại ngùng đâu?” Hắn nói xong còn nhanh nhẹn vươn tay, sờ khắp mặt ta.

Ta tức đến mức đầu cũng

muốn bốc khói luôn, vậy mà Mã Văn Tài cũng không để ý thấy, còn dám tiếp tục hỏi: “À, đúng rồi, A Đường, lúc nãy ngươi cùng Lương Sơn Bá ở trên

giường làm cái gì?”

Ta nói, “Huynh đệ giúp đỡ nhau thôi.”

Mã Văn Tài: “…”

Người kia vẫn cứ ái muội với ta, làm cho ta thật khó hiểu. Hắn ý muốn ta đổi

trở về, không muốn cùng Tần Kinh Sinh kia một phòng, nhưng mà nói thật,

Mã Văn Tài tính tình thay đổi khó chiều, hôm nay còn tốt, ngày mai đã có thể chán ghét rồi, thật sự khiến người ta không thể đoán ra. Ta cũng

không phải là loại người bao dung rộng lượng, nếu ở chung không cẩn thận thì xô xát cũng sẽ thành lửa, vừa khiến bản thân buồn bực không vui,

vừa làm hàng xóm không được yên ổn.

Sau khi ta đứt quãng diễn

đạt là ta không có ý muốn quay trở lại, Mã Văn Tài lại tức giận. Tuy

rằng lúc này hắn không có ném đồ này nọ, cũng không có quát ta, nhưng

sắc mặt lại đen như than, còn chất vấn ta có phải hay không, vì muốn lấy lòng Lương Sơn Bá, cố ý phân rõ quan hệ với hắn? Chuyện này rốt cuộc

thì liên quan gì đến Lương Sơn Bá chứ.

“Văn Tài huynh, ngươi

biết không, thật sự ngay từ đầu ta cũng không muốn cùng phòng với ngươi. Bởi vì tính cách chúng ta không hợp, miễn cưỡng ở cùng nhau, sẽ chỉ

hằng ngày cãi nhau mà thôi.”. Chúng ta tựa như hai ngọn lửa cháy ngùn

ngụt, nếu để cùng một chỗ, sẽ vĩnh viễn không tắt, mà chỉ khiến lửa càng cháy càng to mà thôi.

“Vậy ngươi rốt cuộc muốn thế nào?” Mã Văn Tài nói đến đây, hình như đã là cố gắng cực hạn của hắn. Ta thở dài,

nhìn thấy đầu mi hắn đã nhăn lại thành hình chữ Xuyên ( ||| ), lẳng lặng nói:

“Đến khi nào Văn Tài huynh có thể nói với ta câu ‘Nếu

ngươi muốn đổi, vậy thì đổi’, ta tin lúc đó ta sẽ nguyện ý chung phòng

với Văn Tài huynh, hơn nữa, có lẽ không chỉ có ta, mà những người khác

cũng sẽ như vậy. Nếu Văn Tài huynh…”

“Nói hươu nói vượn!” Mã Văn Tài cắt ngang lời ta, căm giận phất tay áo, “Diệp Hoa Đường, không muốn ở cùng phòng với ta thì cứ nói thẳng, không cần phải loanh quanh nhục

nhã ta!” Nói xong, hắn một cước đá văng cửa, phất tay áo bỏ đi, thân ảnh rất nhanh biến mất trong bóng đêm.

Ai, cho nên mới nói, là bởi vì ngươi như thế này a…

Lời mới vừa rồi của ta, không


Old school Swatch Watches