
quan tâm đến ta, thì lại có học sinh vội vàng hoang mang chạy tới,
vừa thấy chúng ta liền lớn tiếng kêu lên có chuyện không tốt. Lương Sơn
Bá vội vàng đuổi theo kéo hắn lại, để hắn chậm rãi kể ra là có chuyện
gì, học sinh kia thở hổn hển, lớn tiếng kêu lên:
“Sau, phía sau núi đất đang lở. Chúc công tử và Mã công tử, hai người đều ngã xuống núi!”
“Ngươi nói Mã công tử nào? Có phải là Mã Văn Tài không?”
Ta biến sắc, một phen nhấc cổ áo học sinh kia lên, quát to. Lương Sơn Bá
vội ngăn tay của ta lại, trong lòng cũng nóng như lửa đốt, hỏi ngay:
“Sao lại như vậy, lẽ nào là Anh Đài và Văn Tài huynh? Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?”
“Chuyện là, là như vậy. Vừa rồi ta đứng ở xa xa, nhìn
thấy Chúc công tử đi cùng Mã công tử, hình như là cãi nhau chuyện gì đó, Mã công tử sau đó bị đánh mấy cái, sau đó núi đột nhiên xảy ra lở đất…”
Người này nói năng dài dòng, ta không kiên nhẫn nghe hết, để mặc hắn ở đó, ta chạy sấp chạy ngửa về phía vách núi! Vội vội vàng vàng đi đến sau núi, lúc này không ít người đang vây quanh
đây, đều đứng hết ở vách núi, chụm đầu vào bàn bạc, còn có người cầm dây thừng đang cố sức kéo. Chân ta không tự giác liền run rẩy, liều mạng
chạy đến xem, lại thấy có người đang đứng đo hét lớn: “Kéo lên kéo lên,
cố thêm chút nào, mọi người cùng kéo!
Chẳng lẽ…Bọn họ không sao?
Trong lòng ta vui vẻ, nhưng khi chạy tới vách đá, mới phát hiện ra chiều dài
dây thừng chỉ có thể dài vừa đủ cho Chúc Anh Đài bám. Mặt nàng đầy bụi,
đang nỗ lực phối hợp với lực kéo của mọi người mà trèo lên.
“Anh Đài!” Lương Sơn Bá vọt qua vài bước, thấy Chúc Anh Đài không có chuyện
gì, vẻ mặt kinh hỉ, lại chạy qua góp thêm chút sức để kéo. Trong nháy
mắt, trái tim ta dường như ngừng đập, nhìn khắp nơi cũng không thấy bóng dáng của Mã Văn Tài, không khỏi lo lắng túm lấy một tên học sinh, hỏi:
“Sao lại thế này, các ngươi chỉ cứu Chúc Anh Đài sao? Thế còn Mã Văn Tài đâu, chẳng phải hắn và Chúc Anh Đài cùng ngã xuống sao? Các ngươi nhiều người đứng ở đây làm gì, còn không mau cứu hắn!”
“Văn, Văn Tài
huynh, hắn rơi xuống sâu hơn.” Cái tên học sinh bị ta túm quần áo thấy
ta tức giận thì hoảng sợ, cuống quít chỉ tay về phía vực thẳm, ta nhìn
theo hướng hắn chỉ, phát hiện ra chỗ Mã Văn Tài rơi xuống thấp hơn so
với Chúc Anh Đài khoảng hơn mét rưỡi, hai tay hắn đang cố nắm chặt vào
một cái gốc cây lớn, hai chân hoàn toàn không có điểm tựa, dưới chân hắn là địa hình lòng chảo, nước sông chảy xiết xuôi dòng, tình thế hết sức
nguy cấp.
Tên học sinh kia còn nói: “Diệp huynh, ngươi đừng vội, Văn Tài huynh vẫn còn chưa rơi xuống mà, hắn đang bám ở bên kia. Bây
giờ dây thừng không đủ dài, đã có người chạy về trường tìm thêm rồi,
hiện tại việc cứu Chúc Anh Đài quan trọng hơn, Văn Tài huynh thì phải
chờ đến lúc lấy thêm dây thừng thì mới có thể tiến hành kéo lên được… ”
“Nói hươu nói vượn”! Ta tức giận đến mức mặt cũng xanh mét, cái gì gọi là
trước cứu Chúc Anh Đài quan trọng hơn, sau đó mới tìm cách cứu Mã Văn
Tài? Hắn giờ đang treo lơ lửng, không chừng một giây sau đã rơi xuống
rồi, các ngươi còn không mau nghĩ biện pháp khác để cứu người, còn đứng
đây chờ dây thừng?
Ta suy nghĩ một chút, lại hỏi người kia: “Dây thừng dài khoảng bao nhiêu?”
“Năm mét.” Đối phương hình như không hiểu tại sao ta hỏi điều đó, nhưng vẫn nghiêm túc trả lời.
Năm mét, như vậy là đủ rồi. Ta cũng cao tầm một mét rưỡi. “Đưa dây thừng
cho ta!” Mắt thấy Chúc Anh Đài vừa mới cố sức trẻo lên được rồi, Lương
Sơn Bá cùng với Vương Huệ chạy lại lo lắng quan tâm nàng thế nào, hoàn
toàn quên dưới vực còn có một người, khiến ta không khỏi tức giận, đoạt
mạnh lấy dây thừng.
Lương Sơn Bá lúc này mới nhớ đến Mã Văn Tài
còn đang ở dưới vực, vội vàng tỏ vẻ xin lỗi muốn đến hỗ trợ, nhưng vì
cánh tay của Chúc Anh Đài bị thương, máu tươi chảy đầm đìa mà vẫn cố kéo cái tay bị thương chạy lại xin giúp nên cuối cùng hai người họ đều bị
Vương Huệ kéo đi y xá. Ta nhìn màn diễn tình thương mến thương khôi hài
này, cảm thấy thực chán ghét, liền đem dây thừng cuốn quanh cổ tay hai
vòng, ra dấu bảo Tuân Cự Bá cùng những người khác nhớ giữ dây cho chặt,
bản thân bám vào vách tường, từng chút từng chút một trèo xuống. Mơ hồ
nghe thấy Mã Văn Tài kêu to cái gì đó, ta tự động cho là hắn đang kêu
cứu, trong lòng càng cuống, vội vàng đẩy nhanh tốc độ, suýt nữa đã hai
lần trượt chân. Thật vất vả mới tiếp cận được cái cây kia, kết quả lại
nghe thấy Mã Văn Tài chửi ầm lên:
“Diệp Hoa Đường, đi lên cho
ta! Ai cho phép ngươi xuống đây! Ta không phải đã nói ngươi cứ đi lên,
chờ có dây thừng thì cứu ta sao. Bản công tử võ công rất tốt, một ngày
một đêm treo trên cây này cũng không chết được!”
Ngươi chết đi!
Cái cây kia, rễ cũng đã trốc ra rồi, còn tiếp tục đu như vậy nữa, qua
mấy giây nữa thì ngươi chắc chắn sẽ rơi xuống! Bất quá, lúc này tình thế nguy ngập, ta cũng không muốn đấu võ mồm với Mã Văn Tài, lại đi xuống
một chút nữa, xác định là dây đã bị kéo đến cực hạn rồi, liền cẩn thận
bám chân vào một vách đá, hướng về phía Mã Văn Tài, hô to: “Văn Tài
h