XtGem Forum catalog
Mã Văn Tài Ngươi Đáng Đánh Đòn

Mã Văn Tài Ngươi Đáng Đánh Đòn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326673

Bình chọn: 8.00/10/667 lượt.


rõ ràng một tiếng động cực nhẹ phía trên đỉnh đầu.

Thanh âm cực nhỏ, thanh thanh thúy thúy, lại khiến trái tim ta vỡ thành từng mảnh.

– Bành!

Dây thừng, đứt rồi.

Trước mắt của ta, tất cả mọi thứ đều mờ nhòa, ta chỉ còn kịp kêu lên sợ hãi,

sau đó cả người đều rơi nhanh xuống dưới vực! Bên tai là tiếng xé gió,

tựa hồ còn có một chút tiếng kêu thê lương của ai đó. Ngay lúc thân thể

ta rơi vào trong nước, xuyên qua những gợn sóng phập phồng, ta mơ hồ

nhìn thấy trên vách núi, một người nhảy xuống, động tác nhanh nhẹn và

quả quyết. Hỏng bét! Như thế nào, sao lại có người nhảy xuống nữa chứ!

Trong lòng ta kêu to không tốt, nỗ lực đạp chân tay trồi lên khỏi mặt nước,

muốn bơi lại kéo hắn lên bờ, không ngờ dòng nước chảy xiết, một cơn sóng dồi lại đây cuốn người nọ trôi xa hơn cả mét. Lúc này, lại chợt nghe có thanh âm vang lên: “A Đường, bắt lấy!” Một khúc gỗ bị lực đẩy về phía

ta.

Thanh âm này, là, là Mã Văn Tài!

Ta bắt được khúc gỗ, giật mình: “Văn Tài huynh, ngươi sao lại cũng nhảy xuống! Ta biết bơi mà, ngươi nhảy xuống làm cái gì?”

“Ở trên vách núi ném, sợ ngươi…Không đỡ được, nơi này…Dòng nước quá xiết,

ngươi mau bám chặt vào khúc gỗ, sẽ không sao…” Mã Văn Tài đạp nước, sau

đó lặn xuống, thanh âm cũng đứt quãng, “Bản công…tử võ công giỏi, ngươi

không cần lo lắng…”

Ngươi võ công giỏi thì sao, có quan hệ gì với bơi lội!

Ta vừa vội vừa tức, thầm nghĩ phải nhanh đưa khúc gỗ này cho hắn, nhưng

cuối cùng, dòng nước chảy quá xiết, đầu sóng dồn dập vỗ lên mặt ta, nước hắt đầy lên mặt, chui vào trong cả lỗ mũi, làm ta bị nghẹn đến mức phải ho khan, nên khi ngẩng đầu lên, chỉ còn thấy mặt sông trắng xóa một

mảnh, chẳng còn thấy bóng dáng của Mã Văn Tài đâu nữa!

“Văn Tài

huynh, Văn Tài huynh!” Ta nóng nảy, mặc cho cổ họng còn nghẹn, cố gọi to tên của Mã Văn Tài, nhưng không có một chút tiếng đáp lại nào, chỉ có

tiếng vọng lại từ vách núi. Bị sóng đánh, ta không điều khiển được bản

thân, bị rơi vào luồng nước xoáy, dòng nước càng xoáy càng mạnh, cành

cây cào xước gò má của ta, may mà còn có khúc gỗ này, mới tránh một kiếp chết chìm dưới sông. Ta vốn định chờ đến chỗ tốc độ nước chảy chậm lại, mới tìm cách trèo lên bờ, nhưng không ngờ giữa dòng lại có đập trúng

một tảng đá ngầm, nhất thời mất đi tri giác. Đến lúc tỉnh lại, trong đầu chỉ còn một mảnh mông lung, chỉ biết bản thân mắc cạn ở trên bờ, bên

cạnh có một bà lão và một cô nương trẻ tuổi, đã dùng sức vỗ lưng ta.

“A, ngươi tỉnh rồi!” Vị cô nương kia thấy ta tỉnh lại, liền cao hứng kêu

lên, “Vị công tử này, ngươi làm ta và mẹ giật nảy mình. May mà mẹ ta

phát hiện kịp thời, không thì công tử không chừng đã mất mạng rồi.”

“Cảm ơn cô nương cùng bá mẫu.” Ta giãy giụa đứng dậy, lại phát hiện tay chân không thể cử động. Giương mắt nhìn xung quanh, ta phát hiện đây là một

bờ cát. Nơi này, ngoài ta ra, chỉ còn vị cô nương kia, cùng với mẹ của

này, không còn ai khác nữa, tự nhiên cũng không có bóng dáng của Mã Văn

Tài.

Có lẽ dòng nước đã đem tách chúng ta ra. Sông này nước chảy xiết như vậy, không biết Mã Văn Tài có thoát hiểm được không? Hắn đem

khúc gỗ đưa cho ta, bản thân phải làm sao đây?

Hắn, hẳn là, sẽ không xảy ra chuyện….không có việc gì…

Trong lòng ta đau khổ, không tự giác che miệng ho thành tiếng, lại phun ra

không ít nước sông, vị cô nương kia chạy nhanh lại, giúp ta vỗ lưng.

Quần áo của nàng mộc mạc, mái tóc dài tết thành ba thành lọn, hai lọn

chia đều ở hai vai, một lọn tết ở sau đầu, trên mặt không chút son phấn, bộ dáng cũng rất thanh tú. Giờ phút này, nàng đứng ở một bên, không

nặng không nhẹ giúp ta vỗ lưng, để cho ta nôn hết nước trong bụng ra,

cũng tiện thể hỏi luôn:

“Xem quần áo của công tử, hẳn công tử là học sinh học ở trường ở gần đây phải không? Vì sao vô duyên vô cớ, lại

bị mắc cạn ở bờ bên này? Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?”

“Chuyện này, nói cũng dài.” Ta lại ho hai tiếng, ngừng lại một chút, đợi cho

hai chân bắt đầu hơi nhúc nhích được một chút, mới miễn cưỡng đứng lên,

cúi đầu hành lễ với hai mẹ con người kia, sau đó thở dài, nói: “Đa tạ

hai vị đã cứu giúp, tại hạ vô cùng cảm kích. Đúng như cô nương đã nói,

tại hạ chính là học sinh của trường Ni Sơn, họ Diệp, tên Hoa Đường, là

người Thái Nguyên, không biết cô nương tên họ là gì? Diệp mỗ hôm nay đội ơn cứu mạng của hai người, ngày khác nhất định sẽ báo đáp.”

“Công tử xin đừng khách sáo. Mọi người gọi ta là Cốc Tâm Liên, đây là mẹ của

ta, chúng ta ở bờ sông này, công tử thân thể còn không khỏe, không bằng

trước tiên cứ đến nhà chúng ta nghỉ tạm.”

“Nhưng là, ta còn muốn đi tìm một người…” Ta do dự một chút, liền từ chối, Cốc Tâm Liên cũng

chủ động đỡ ta dậy, khóe mắt cong cong, tươi cười nói: “Cho dù muốn tìm

người, cũng phải chờ đến lúc thân thể tốt lên mới đi tìm được. Nhà của

ta cách nơi này cũng không xa, đi vài bước là có thể đến, công tử đừng

từ chối nữa.”

Ta nhìn chính bản thân mình, cũng cảm thấy với

tình trạng này thì ta căn bản không có cách nào lặn lội đường xa đi tìm

Mã Văn Tài, cũng không lay chuyển được tấm thịnh