
thế của hắn chèn ép, hắn chỉ là lúc bị ta trừng
thì có chút mất tự nhiên, sau đó lạnh nhạt tiếp tục uống trà, khoan thai mở miệng nói:
“Học trò tất nhiên là không muốn nói cái gì, chỉ là
đối với thành viên trong nhà Diệp huynh có chút tò mò thôi. Nếu Diệp
hiền đệ thật sự là em trai ngày, tất nhiên sẽ không để ý cùng chúng ta
đi tiêu dao nơi son phấn kia, nhưng thấy Diệp huynh khẩn trương như vậy, không thể không khiến học trò hoài nghi, liệu có phải người trước mặt
ta đây, chính là Diệp tiểu muội, đóng giả trai đến Hàng Châu chăng?”
“Nói hươu nói vượn! Muội muội của ta đang ở trong nhà, làm sao có thể đến
đây! Vị này là Tam đệ của ta, cơ thể hắn từ nhỏ đã hay sinh bệnh, cho
nên bên ngoài cũng không ai biết mà thôi. Huy Chi huynh đừng nên đa
nghi.” Ca ca nói xong, dùng sức xiết chặt tay ta, ý bảo ta đừng lo lắng, ca ca sẽ lý luận với Vương Huy Chi đến cùng. Nhưng là lúc này, Vương
Huy Chi cứ quyết không buông tha chủ đề này, càng hỏi kĩ hơn, ta cũng có thể nhìn ra được ca ca ta đọc sách không nhiều lắm, làm sao có thể nói
lại được người học rộng biết nhiều như Vương Huy Chi. Một thoáng sau,
mặt ca ca đã đỏ bừng, khiến ta thực sự nhìn không được nữa, nhíu mày
đứng dậy nói: “Vương Huy Chi, không cần nói nữa, ta đi cùng các ngươi là được!”
Không phải chỉ là một cái lầu xanh thôi sao, đi vào đó thì sẽ làm sao chứ? Coi như là uống rượu hoa đi. Chính là qua việc này, ấn
tượng tốt đẹp của ta đối với Vương Huy Chi giảm đi rất nhiều. Tuy rằng
không biết vì sao hắn cứ cố ép ta đến Chẩm Hà lâu, nhưng khẳng định sẽ
không phải có ý tốt. Ca ca ta thoạt nhìn phi thường ủ rũ, âm thầm lặng
lẽ nói với ta: “A Đường, ca ca thực xin lỗi ngươi, để ngươi bị người
khác nắm thóp. Ngươi nếu như đã không để ý, thì coi như đây là đi mở
mang tầm mắt đi. Nếu ngươi không thích, ca ca liền lập tức tìm người đến đánh cho người này một trận, đảm bảo đánh xong thì hắn sẽ không thể nhớ ra đã tìm gặp ngươi.”
Nghe ý tứ trong lời nói của hắn, hình như đây
cũng không phải lần đầu hắn tranh luận với Vương Huy Chi. Bất quá ta nói với ca ca, chuyện đánh ngươi vẫn nên quên đi, =.= dùng bạo lực giải
quyết là hành vi không tốt, chúng ta phải dùng lời nói và hành vi để
chứng minh bản thân trong sạch mới là thượng sách.
Ca ca nghe xong
liền gật đầu lia lịa, khen là A Đường quả nhiên vẫn ôn nhu văn nhã như
vậy, lại an ủi bảo ta cứ yên tâm, bọn họ chỉ là đến một nơi “tương đối
đặc biệt”, chỉ là muốn đến một nơi nhiều con gái một chút, ngồi trong
quán rượu ăn một ít, chủ yếu chỉ là nghe nhạc, không cần phải lo lắng.
Ta cũng không phải mấy tiểu thư khuê các cổ đại, không dám bước chân khỏi
nhà nửa bước, có gì phải lo lắng chứ? Bất quá chính là sau khi đến quán
rượu “tương đối đặc biệt” xong, sau đó xảy ra chuyện đặc biệt gì, chỉ sợ ngươi không nói trước cho ta thôi.
Quay đầu nhìn kẻ đầu sỏ, Vương Huy Chi thế nhưng thản nhiên, thấy ta nhìn hắn còn vung quạt ra, trừng mắt nhìn lại.
Sau đó, khuôn mặt hắn bị ca ca dùng thân thể che khuất.
Lại sau đó nữa, đoàn người chúng ta dưới sự dẫn đường của dân bản địa, chậm rãi đi tới Chẩm Hà lầu. Lúc này mà còn nhắc đến quán bánh nướng của nhà ông Trương thì không khỏi chính là già mồm cãi láo. Chẩm Hà lầu ngoài
cửa náo nhiệt tưng bừng, rất nhiều nữ tử mặt hoa da phấn, xiêm áo trễ
nải đều đứng ở đây đón khách. Nhìn ta được ca ca ta thấy cảnh tượng kia, người cũng không chịu được, chỉ muốn lập tức xông vào, nhưng bởi vì ta
còn đang đi cùng, cũng không dám quá trớn, đành kiềm chế bước chân, để
tú bà tiếp đón chu toàn, bảo nàng đưa chúng ta lên một phòng thanh nhã,
chúng ta muốn nghe một khúc đàn, hơn nữa ca ca thuận tay dúi cho nàng
một khối vàng nho nhỏ.
Này là một khối vàng đó a! Cũng chỉ là vào lầu xanh thôi, sao hào phóng như vậy! Ta đau lòng đến nỗi tay cũng muốn rút gân luôn, còn tú bà thì mừng rỡ cười đến sái quai hàm, liên tục nói
được được, còn khen chúng ta diện mạo tuấn tú, ngay cả không phải đến
tìm cô nương, cũng nhất định sẽ có cô nương chủ động lên tiếp chuyện
nha. Ta nghe lời khen càng lúc càng không đúng, vội vàng bảo nàng mau đi chuẩn bị phòng, đừng có ở chỗ này nhiều lời. Tú bà lại hỏi chúng ta
muốn nghe cô nương nào đàn, ta thuận miệng đáp: “Ngọc Vô Hà!”
Ta vừa
nói ra lời này, cả ba người chúng ta đều sửng sốt, ca ca và Vương Huy
Chi đều kinh ngạc nhìn ta, bản thân ta cũng có chút sững sờ, không biết
tại sao lại thốt ra cái tên này. Tú bà thì lại vỗ tay cười nói: “Ai nha, vẫn là vị công tử này biết hàng, Ngọc nhi nhà chúng ta là đầu bài ở đây đó nha, vừa vặn hôm nay nàng chưa tiếp khách, nhất định lát nữa sẽ
xuống đây hầu đàn các vị. Bất quá, chừng này vàng chỉ đủ để nghe hát,
còn nếu muốn bao qua đêm, còn phải thêm chút nữa.”
“Được rồi, đi lo
chuyện của ngươi đi, chúng ta hôm nay chỉ muốn đến đây nghe hát.” Ca ca
không kiên nhẫn quát lớn một câu, kéo ta lên trên lầu. Vương Huy Chi
cũng theo sát chúng ta, ánh mắt nhìn về phía ta dường như rất hứng thú
nghiên cứu.
Đi vào phòng rồi, ca ca lập tức hỏi ta: “A Đường, ngươi
làm sao biết hồng bài của C