
ang bằng hữu đi ăn bánh nướng làm gì…Đừng cho là ta không biết
bên cạnh hàng bánh nướng kia chính là lầu xanh nổi tiếng nhất thành Hàng Châu – Chẩm Hà lầu. Ca ca ta lại muốn nói dối.
Ta cũng không định vạch trần lời này của
hắn. = = Loại chuyện này, cùng với loại địa phương đó, thật sự là không
có gì đáng bàn luận, hắn nếu muốn đi thì cứ đi đi.
Ta cảm thấy ta vẫn nên dẫn đường, bỏ hai lạng bạc nhờ tiểu nhị trong nhà trọ hỗ trợ dẫn
đi, đương nhiên, còn phải cẩn thận để không để con gái ông chủ nhìn
thấy. Mỗi lần cô bé nhìn thấy chúng ta thì cười tươi tắn như gió xuân,
cũng không biết ca ca rốt cuộc nói với nàng cái gì về ta.
Bất quá ta
cảm thấy, nếu để nàng biết ca ca ta chuẩn bị đi đến một chỗ rất gần Chẩm Hà lầu…quán bánh nướng nhà họ Trương thì tin tưởng, sắc mặt nàng nhất
định sẽ không đẹp mắt chút nào.
Nghe nói ta muốn giúp hắn tìm người
bằng hữu kia, ca ca ta tất nhiên là cao hứng, hiện tại cũng chỉ chờ vị
bằng hữu mà nghe hắn nói là rất tri kỷ tới đây. Chúng ta ở trong phòng
đợi khoảng nửa tiếng, chợt nghe thấy bên ngoài khách điếm, tiểu nhị dẫn
một vị công tử trẻ tuổi bước vào. Ta vừa định tiến lên nghênh đón, lại
nhìn thấy khuôn mặt đối phương, nhất thời ngây ngẩn cả người.
Ca ca
ta thế nhưng lại rất cao hứng, hào hứng bừng bừng lôi kéo tay ta ra giới thiệu: “A Đường, vị này là Vương Huy Chi Vương huynh, chính là bằng hữu tốt nhất của huynh.” Tiếp theo lại quay sang giới thiệu cho đối phương, “Huy Chi huynh, vị này là em trai ta, giwof đang học tại trường Ni Sơn, ta lần này có việc từ Thái Nguyên đến Hàng Châu, là vì không yên lòng
với hắn nên mới đến xem…”
Ta nghẹn họng nhìn trân trối, không nói ra
lời. Vương Huy Chi thật ra lại không để ý, chỉ gập lại quạt xếp trong
tay, trên mặt cũng lộ ra tươi cười, chắp tay nói với ta: “Diệp hiền đệ,
nhiều ngày không gỗ, Vương mỗ rất mong nhớ.”
“Các ngươi đã từng gặp
nhau?” Ca ca vừa nghe thấy lời này, sắc mặt chợt trầm xuống. Vương Huy
Chi lại coi như không thấy, ánh mắt nhìn chằm chằm ta, miệng cười nói:
“Ta và Diệp hiền đệ đã quen biết từ lâu, cũng hợp ý lẫn nhau, còn từng vì
một mình hắn mà đi dạy mấy ngày ở trường Ni Sơn. Chỉ tiếc sau đó Diệp
hiền đệ lại có việc xuống núi, rời đi vội vàng, cho nên mới không thể
không tách ra. Không nghĩ tới, hôm nay lại có duyên gặp lại, thật sự là
làm tại hạ vui sướng không thôi.” Hắn nói xong ánh mắt nhìn khắp người
ta, đột nhiên dừng ở bàn tay của ta đang bị ca ca nắm lấy, kinh ngạc
nói: “Diệp hiền đệ, tay ngươi sao lại bị thương?”
Ta nghe vậy cũng
cúi đầu nhìn, phát hiện móng tay bị gãy lúc rơi xuống núi giờ vẫn chưa
mọc dài lại hoàn toàn, xung quanh cũng vì bị đá mài nên để lại vết sẹo.
Vương Huy Chi vội vội vàng vàng muốn xem bàn tay của ta, lại bị ca ca ta dùng thân thể ngăn lại, ôn hòa nói: “Thương thế của em ta thì ta sẽ xử
lý, không phiền huynh phải quan tâm.” Tiếp theo hắn lại quay đầu nhìn
vết thương của ta, trên mặt lộ vẻ thương tiếc, nhưng sau khi nhìn thấy
Vương Huy Chi đang nóng lòng muốn kiểm tra tay ta xong, liền thay đổi
chủ ý, mệnh lệnh:
“A Đường, nơi này không có chuyện của ngươi, trở về trường đọc sách đi.”
Không biết vì sao, khí thế trên người ca ca ta đột nhiên thay đổi, loại tình
cảm yếu đuối chợt biến mất, rõ ràng vẫn là một tên tiểu bạch kiểm, vậy
mà trên người không hiểu sao lại mang theo vài phần uy nghiêm, khiến cho người khác không khỏi có chút áp lực.
Xem ra lời đồn ở Thái Nguyên
về người này không chuyện ác nào không làm, nam nữ không tha cũng không
nhất định là giả, ta âm thầm nghĩ vậy. Đang định chạy về, lại nghe thấy
Vương Huy Chi đột nhiên mở miệng: “Diệp huynh quá khách khí rồi, tiểu
hiền đệ cũng đã đến đây, vì sao còn bắt phải đi chứ? Không bằng theo
chúng ta đến phía trước, tiêu dao một phen, như thế nào?”
Sắc mặt của ta và ca ca cùng biến đổi, ca ca lập tức phủ quyết: “Đừng có làm loạn! A Đường là học sinh, sao có thể vô dụng như ta vào nơi đó lêu lổng? Huy
Chi huynh đừng nói năng lung tung!” Ta cũng vội chắp tay cáo từ, tỏ vẻ ở trường còn có chuyện quan trọng phải làm, tiểu đệ xin phép về. Vương
Huy Chi thấy ta muốn đi, có chút nóng nảy, không khỏi nôn nóng nói:
“Diệp huynh! Ta tại sao nhớ rằng nhà ngươi vốn chỉ sinh được một nam một nữ, ngươi từ nơi nào nhảy ra một người em trai giống như đúc vậy!”
Ca ca nghe vậy động tác liền dừng lại, Vương Huy Chi nhân cơ hội này, túm
ta không cho ra ngoài, lại đem ta kéo vào trong phòng. Ca ca chạy lại
gạt tay hắn ra, gương mặt cau lại, cả giận nói: “Vương Huy Chi, ngươi
rốt cuộc muốn nói cái gì!”
Ta sắc mặt cũng không vui, nhìn chằm chằm
Vương Huy Chi, dùng ánh mắt để bộc lộ sự bất mãn của ta. Người kia bị ta trừng động tác có chút mất tự nhiên, bưng chén trà lên uống một ngụm,
sau đó khụ một tiếng nói: “Này, Diệp huynh…”
“Đừng có nói nhảm! Muốn
nói cái gì thì nói thẳng ra, ngươi nói đi, ngươi định lấy cái gì để uy
hiếp ta?” Ca ca nheo mắt lại, khí thế sắc bén, trên người hoàn toàn
không thấy chút yếu đuối vô dụng nào của mấy ngày trước. Nhưng Vương Huy Chi cũng không bị khí