
a, không thể nghi ngờ chính là Chúc Anh
Đài. Bất quá, để cho chắc chắn, ta còn nghiêm cẩn hỏi nàng: “Chúc Anh
Đài, có phải hôm qua ngươi đánh ta phải không?”
Chúc Anh Đài sửng
sốt, ánh mắt không tự chủ được nhìn thẳng vào mặt ta, ta lúc này mới nhớ ra trên mặt mình không có bị sưng phù như ca ca, không khỏi vội lui về
trốn sau lưng Mã Văn Tài, lại hỏi: “Cái kia, Chúc Anh Đài, tại sao ngươi lại đánh ta?”
Chúc Anh Đài lộ ra vẻ mặt “Ngươi còn mặt mũi mà hỏi
sao”, phẫn nộ muốn chạy lại đánh ta, Mã Văn Tài và Lương Sơn Bá thời
khắc này lại đồng thời ra tay, một người chặt chẽ che chắn cho ta, người kia thì vội vàng nắm chặt hai tay của Chúc Anh Đài, lo lắng nói: “Anh
Đài, ngươi đừng đánh Diệp huynh nữa! Hắn không giống với chúng ta.”
“Đương nhiên là không giống rồi, hắn chính là cái tên háo sắc!” Chúc Anh Đài
tức giận kêu to, “Mệt cho hắn ở nơi này phải giấu diếm lâu như vậy! Hừ,
nói hắn không giống chúng ta? Căn bản chính là tên vô liêm sỉ, không
biết xấu hổ!”
“Ngươi mới vô liêm sỉ!” Ta nghe nàng càng nói càng
hăng, không khỏi cũng tức giận, vì vậy phản bác lại một câu. Ca ca kia
của ta tuy rằng cũng có một chút vô sỉ, nhưng cũng không thể tùy tiện để người ngoài mắng chửi, huống hồ hắn đối nàng đã làm được cái gì chưa,
người cần đánh thì đã đánh rồi, bản thân cũng không tổn thất, việc gì
phải mắng hắn đến mức này?
== Được rồi, ta thừa nhận ta đây chính là
đang bao che khuyết điểm. Xem ra ca ca của ta cũng không dám làm nhục
Chúc Anh Đài, phỏng chừng có thể là thấy người này mi thanh mục tú, nhịn không được thì đùa giỡn một chút, kết quả liền như vậy, bị Chúc Anh Đài đánh dọa chạy mất dép. Nhìn vết thương trên mặt hắn, không chừng phải
tĩnh dưỡng vài ngày, cũng không biết trên người có bị thương không nữa.
Ca ca cũng thật là, muốn đùa người ta, tại sao không chọn Lương Sơn Bá a,
việc gì lại phải đi dây vào Chúc Anh Đài, người ta là con gái, đối với
việc này thực sự rất để ý. Bất quá, cẩn thận nghĩ lại, như vậy cũng là
may rồi, ít nhất hắn không có ngu ngốc đi trêu chọc Mã Văn Tài, phải
biết là tên kia mới chân chính là họa sát thân a.
Thấy ta còn dám
phản bác, Chúc Anh Đài càng thêm tức giận, ta thật ra cũng không rảnh
rỗi cùng nàng đấu khẩu, vì thế xoay người muốn chạy. Không biết từ nơi
này, tiểu nha hoàn Ngân Tâm của Chúc Anh Đài lại nhảy ra, chỉ vào mũi ta mắng ta vô sỉ bẩn thỉu, hơn nữa còn bảo công tử nhà hắn nhất định sẽ
báo cáo với phu tử và hiệu trưởng, để bọn họ định đoạt. Ta nghe xong lời này, khóe miệng cong lên, dừng bước chân nói với nàng: “Ngân Tâm.”
“Ngươi gọi ta làm gì!” Ngân Tâm lùi về phía sau từng bước, cảnh giác trừng ta. Ta lại tiếp tục nói: “Ngươi vừa nói, muốn đem việc này đi báo cho phu
tử và hiệu trưởng?”
“Đúng vậy!” Ngân Tâm ưỡn ngực, khuôn mặt nhỏ nhắn bặm lên, lớn tiếng nói. “Loại người háo sắc như ngươi, vốn không xứng
được đi học! Mệt cho công tử chúng ta lúc trước còn muốn kết giao với
người, hừ, ta còn muốn nhắc lại, loại người bại hoại như ngươi, vốn nên
bị đuổi xuống núi ngay từ đầu!”
Ta cười nhạt: “Nào, được rồi, vậy ngươi có thể nói cho ta, ta đã làm chuyện gì?”
“Ngươi động chạm vào người công tử nhà chúng ta, hủy đi danh dự của người!”
“Chứng cứ đâu?”
“…Ngươi!” Ta vừa nói ra, Ngân Tâm liền nghẹn họng nhìn trân trối, một tay chỉ vào ta, nói không ra lời. Ta hơi hơi vươn cao đầu, hướng về xung quanh hỏi
nhóm học sinh đang vây xem: “Các bạn, Ngân Tâm nói ngày hôm qua Diệp Hoa Đường ta có hành vi không đúng mực với công tử nhà nàng, còn nói muốn
đuổi ta khỏi trường, chuyện này không phải chuyện có thể nói đùa được.
Vì thế ta muốn hỏi các vị, có ta nhìn thấy ta sờ soạng Chúc Anh Đài hay
không, bởi vì ta có chút…không nhớ rõ lắm?”
Học sinh bốn phía vây
quanh không ít, đều là xem náo nhiệt, thấy ta nói như vậy, đều có chút
chần chờ, sau đó châu đầu ghé tai vào nhau bàn luận. Lúc này, Mã Văn Tài trừng mắt, quát lớn:
“Miệng các ngươi đâu! Một đám đều câm điếc hết
sao? Rốt cuộc là có ai thấy không?” Thằng nhãi này không hổ là nhân vật
phản diện, vừa mở miệng đã làm mọi người run rẩy, sau đó ào ào mở miệng: “Không, không thấy”. “Khẳng định là Chúc công tử nhìn nhầm rồi, Hoa
Đường huynh làm sao có thể là kẻ háo sắc được… ”. “Ta cũng không thấy,
việc này căn bản là không có khả năng xảy ra…”
Nhìn ra được tầm ảnh
hưởng của Mã Văn Tài, vì thế nên hắn vừa mở miệng, mọi người lập tức
không dám nhiều lời, tất cả đều nói Diệp Hoa Đường là người trung trực
chính nghĩa, tuyệt đối không có khả năng làm ra chuyện này. Mã Văn Tài
vừa lòng quét mắt nhìn đám người kia, sau đó quay đầu lại, nói thầm với
ta:
“Thấy được rồi chứ, đây là sức mạnh của quyền lực, chỉ cần ngươi
có vũ lực tuyệt đối, đen cũng có cãi thành trắng. Thế nào, đi theo ta,
ta không bạc đãi ngươi chứ?”
Thật sự là không bạc đãi, vì hành vi và
phản ứng của những người đó, lại làm cho ta cảm giác có một chút gì đó
không nói rõ ra được.
Trước mặt, Chúc Anh Đài và Ngân Tâm mặt đều tức đến xanh mét, Mã Văn Tài thì đã tỏ rõ lập trường, vì thế những người
xung quanh vội vàng