
rút chạy. Lương Sơn Bá không nói gì, trong ánh mắt
nhìn về phía ta có một chút nghi hoặc, lại một chút khó hiểu mà càng
nhiều hơn là sự thất vọng.
Nếu nói lúc nãy ta còn muốn chặn họng Chúc Anh Đài, thay ca ca xả giận, thì bây giờ, ý niệm này đã hoàn toàn, hoàn toàn bị thay bằng sự tự trách.
Ta làm sao có thể…Làm ra chuyện quá đáng như vậy…
Chuyện này, cho dù thế nào cũng vẫn là do ca ca ta sai! Ta làm sao có thể vì
tư lợi bản thân, cứ làm càn đổi trắng thay đen, trốn tránh trách nhiệm?
“Hừ, Chúc Anh Đài dám làm như vậy với muội muội của ngươi, quả thực chính là không để A Đường của ta vào mắt. Có muốn ta nói với phu tử, nhân cơ hội này tố cáo bọn họ nói năng bừa bãi, nói xấu thanh danh của ngươi, khiến bọn họ bị phạt đến mức sau này không còn dám chống lại chúng ta nữa hay không?” Mã Văn Tài như trước, vô cùng hưng phấn thì thầm vào tai ta, ta lại lắc đầu, túm lấy cánh tay của hắn: “Quên đi, chúng ta đi thôi.”
“Ngươi định cứ như vậy mà đi?” Mã Văn Tài có chút không thể tin nhìn ta, nghe
khẩu khí của hắn, tựa hồ còn muốn tiếp tục nháo thêm một trận nữa. Ta
lắc đầu, lại nói: “Đi thôi.” Liền túm lấy Mã Văn Tài đi đến phòng ăn. Mã Văn Tài lộ ra bộ dạng “Thực hết cách với ngươi.”, sau đó cũng đi theo
ta. Chúc Anh Đài đứng ở đằng xa tức giận đến dậm chân dậm tay, hình như
la hét ầm ĩ cái gì với Lương Sơn Bá, mặt khác những học sinh trong
trường cũng vội tránh xa, hoàn toàn coi chúng ta như thiên tai địch họa. Vì thế lúc ăn cơm, chung quanh ta và Mã Văn Tài trong phạm vi một cái
bàn không một ai dám ngồi, thoạt nhìn rất giống như chúng ta là ôn dịch
==
Bất quá, ta có thể thấy được Mã Văn tài rất cao hứng khi mọi người làm như vậy. Hắn một bên theo thói quen đem tất cả thịt cho ta ăn, một
bên lại hỏi ta làm sao đột nhiên lại không so đo nữa, có phải là vì
Lương Sơn Bá hay không? Ta lắc đầu, nói cho hắn là vì ta cảm thấy như
vậy không tốt, vốn là ta làm sai, không có lập trường đi vu cáo ngược
lại người ta.
“Hừ, thật sự là lòng dạ đàn bà.” Mã Văn Tài cười lạnh,
“Trên đời này vốn không phân đúng sai, chỉ có kẻ mạnh và kẻ yếu.” Nhưng
hắn cũng không đi sâu vào đề tài này nữa, chỉ cúi đầu nhìn là khay đồ
ăn, sắc mặt không vui nói, “Sao lại gắp lại, ngươi không phải rất thích
ăn cá sao? Ta thấy trước kia Lương…”
“Ta rất thích ăn a.” Ta vừa thấy hắn định nổi giận, vội vàng cắt ngang lời nói, dùng chiếc đũa chỉ chỉ
món cá mà phải mấy ngày nhà bếp mới làm một lần, nói: “Loại cá này rất
bổ cho thân thể, chân ngươi còn bị thương chưa lành, đừng kén cá chọn
canh, ăn nhiều một chút mới tốt cho sức khỏe.”
Mã Văn Tài lập tức câm nín luôn. Hắn xoay đầu đi, cũng không biết là nghĩ cái gì, suy một lúc
lâu mới nói: “Nếu ngươi có lòng tốt như vậy thì đem cá của ngươi cho ta
đi.”
“Nhưng mà ta đã ăn được một nửa rồi…”
“Ta không cần biết
ngươi đã ăn bao nhiêu, đưa đây!” Mã Văn Tài không để cho ta phân trần
liền giơ tay đoạt đĩa cá ta đang ăn dở, bộc lộ phong thái bá vương không cần nghi ngờ. Ta tự nhiên sẽ không ngây thơ đoạt lại đĩa cá, vội vàng
ăn cho xong bữa sáng rồi lên lớp, sau khi học xong thì lén lút xuống
núi, đến nhà trọ tìm ca ca.
Lúc ta rời đi, Mã Văn Tài tựa hồ không
vừa ý, bất quá vẫn để Mã Thống yểm trợ cho ta. Mộc Cận bị ta bắt ở lại
trong trường, để nếu có xảy ra chuyện gì thì cũng sẽ kịp thời xuống núi
thông báo cho ta.
Thời điểm xuống đến nhà trọ, ca ca đã chờ đến phát
điên rồi, vừa thấy ta đến liền nhảy dựng từ trên giường lên, làm rớt cả
túi nước đá chườm mặt. Ta vốn định hỏi hắn giữa hắn và Chúc Anh Đài đã
có chuyện gì, nhưng vừa nhìn thấy mặt hắn vết ứ bầm còn chưa tan, lại
không khỏi đau lòng, cũng không có trách cứ hắn cùng bạn bè trong trường xung đột lung tung, mà vội vàng lấy ra chỗ thuốc mà lúc nãy ta đã nhờ
Vương Lan điều chế riêng bôi lên mặt cho hắn.
Ca ca trên người sực
nức mùi thơm, ta bị hương vị kia làm ngứa cái mũi, không khỏi hắt xì hơi mấy cái, ca ca lại giật mình, túm lấy cánh tay của ta, vội vàng hỏi:
“Muội muội, muội muội ngoan, lúc ngươi xuống núi có mang theo vàng
không?”
“A? Có mang a…” Ta bao giờ lúc xuống núi cũng có mang theo
chút tiền để phòng thân, giờ phút này vừa nghe hắn nói, liền lấy túi
tiền ra, hỏi hắn cần bao nhiêu, ca ca do dự một chút, nói muốn lấy hai
mươi hai lạng vàng.
Ta lần này xuống núi cũng chỉ mang theo mười hai
lượng, căn bản không có nhiều vàng như vậy, cho rằng hắn có việc gấp gì, vốn định quay về lấy thêm, ca ca liền bảo thôi mười hai cũng được,
thuận tay cầm lấy túi tiền của ta, ngược lại hỏi ta có biết mọi chỗ
trong thành Hàng Châu không, hắn muốn đi du ngoạn.
Ta liền hỏi hắn
muốn đi đâu. Ở trong trường Ni Sơn lâu như vậy, những danh thắng nổi
tiếng ta cũng biết, nếu không phải là địa phương đặc biệt hẻo lánh thì
ta cảm thấy ta đều có dẫn đường cho hắn. Ca ca nói không cần, hắn có một vị bằng hữu đến Hàng Châu, muốn cùng hắn đi du ngoạn, ta chỉ cần nói
cho bọn họ biết vị trí là được rồi, hơn nữa nói với ta tên của chỗ này,
gọi là quán bánh nướng nhà họ Trương.
== Ta còn đang tò mò không biết ngài m