
thừa nhận.
Ta khó có thể thừa nhận người khác đối tốt với ta,
còn có, một số thứ khác ta cũng không rõ. Ta không hiểu được ta sơ hở ở
đâu, nhưng Mã Văn Tài luôn cảm thấy ta có thể là con gái, cho nên nếu
hắn vẫn còn tiếp tục đối xử với ta thế này, ta sợ ta sẽ không thể ở
trong trường lâu được nữa.
Đóa hoa dẫu có xinh đẹp bao nhiêu, một
ngày nào đó nhất định cũng phải héo tàn. Kẻ đã từng được hưởng thụ ánh
mặt trời ấm áp, tất nhiên sau này sẽ không thể chấp nhận bóng tối bao
phủ cuộc đời.
Chỉ có người không có được bất cứ cái gì, mới không phải sợ ngày nào đó sẽ mất đi.
Cửa sổ không biết từ lúc nào bị thủng một lỗ, gió lạnh hiu quạnh theo cái
lỗ tiến vào phòng, quanh quẩn trước giường của ta, xuyên qua lớp chăn
mỏng manh. Ta lặng lẽ cuộn mình lại, lẳng lặng ôm lấy gối đầu.
Ngày mai, vẫn là đến phòng Tuân Cự Bá đọc sách tập viết đi.
Ôm ý tưởng vĩ đại này, không biết lúc nào ta đã tiến vào mộng đẹp. Ngày
hôm sau, thằng nhãi Mã Văn Tài này hình như đã quên phứt chuyện tối ngày hôm qua, vẫn như trước lôi kéo ta cùng đi ăn cơm.
Hả, sao lại thế
này, ta nhớ người này trước kia thù lâu nhớ dai, ít nhất cũng phải qua
hai ngày, hiện tại thế nào mà mới một đêm đã tốt rồi? Dọc theo đường đi, học sinh nhìn thấy ta thì vội vàng chạy dạt ra xa, chỉ có cái vị quan
công chính kiểm tra đánh giá Vương Trác Nhiên Vương đại nhân lúc nào
cũng y như thái giám, lúc nhìn thấy ta thì phi thường cao hứng chào hỏi, còn vỗ vai ta, cảm ơn ta tặng đúng huân hương mà hắn thích nhất, hơn
nữa còn nói buổi chiều nếu có thời gian, thì nhớ đến chỗ hắn chơi.
Ta bị phấn trên mặt hắn rơi đầy trên người, trong lòng sợ run mà tỏ vẻ học sinh hôm nay còn bận rộn nhiều việc, vẫn nên để ngày khác sẽ đến phụng
bồi đại nhân. Vương Trác Nhiên nghe xong, mặt lập tức biến đen, hừ một
tiếng rồi quay đầu đi thẳng, Trần phu tử luôn luôn đi theo sau hắn cũng
mắng ta “Không biết điều”, sau đó lại như cái đuôi cun cút chạy theo. Ta thở hắt ra, mới định tiếp tục bước vào phòng ăn, bỗng nhiên thấy Chúc
Anh Đài cùng Lương Sơn Bá đi tới, không khỏi kích động chạy qua chào
hỏi:
“Sơn Bá huynh, Chúc huynh, hai người đến rồi.”
Ai ngờ, Chúc
Anh Đài vừa nhìn thấy ta, liền vội vàng rụt lùi ra phía sau, đứng xa xa
chỉ chỉ cái mũi của ta, nói: “Diệp Hoa Đường, ta nói cho ngươi biết,
ngươi còn dám lại gần, đừng trách ta không khách khí!” Ta nghe thấy vậy, hơi hơi sửng sốt, còn chưa kịp mở miệng, Lương Sơn Bá
đã bước từng bước lại đây, trên mặt hơi áy náy, nói với ta: “Diệp huynh, thật ngại quá, ngày hôm qua thật sự là đối…”
“Chúc Anh Đài, khẩu khí kia của ngươi là kiểu gì? Ngươi cho là ngươi đang nói chuyện với ai?”
Mã Văn Tài đột nhiên tiếng lên, che trước mặt ta, hơn nữa còn cắt ngang
lời nói của Lương Sơn Bá. Chúc Anh Đài sắc mặt tái nhợt, liếc mắt nhìn
ta một cái, khuôn mặt lộ lên vẻ nghi hoặc, nhưng cũng không nói gì cả.
Chỉ thấy Mã Văn Tài nhìn thẳng vào Chúc Anh Đài, lông màu nhướn cao, hừ
lạnh một tiếng: “Muốn chỉ trỏ chúng ta, dựa vào ngươi, cũng xứng sao?”
“Văn Tài huynh…” Ta thấy trong lời của hắn nói “Chúng ta”, đáy lòng không
khỏi dâng lên một cảm giác kì lạ. Chúc Anh Đài chính là người trước tiên nhận ra lời này không đúng, liền gân cổ lên:
“Mã Văn Tài, ta là nói với Diệp Hoa Đường, liên quan gì đến ngươi? Đừng có chuyện gì cũng chõ mồm vào, ngươi quản quá rộng rồi!”
“Hừ!” Mã Văn Tài lạnh lùng ngẩng cao đầu, khinh thường nói, “Chuyện của Diệp
Hoa Đường là chuyện của ta, ngươi trách móc Diệp Hoa Đường cũng là đang
mắng Mã Văn Tài ta, cái này cũng gọi là chõ mồm vào sao?” Thời điểm hắn
nói, tay đã túm tay của ta, không hề e dề để mọi người thấy rõ quan hệ
thân mật của chúng ta. Ta thực sự không hiểu gì cả, lại thấy phía đối
diện, Lương Sơn Bá sắc mặt trắng bệnh, ánh mắt chăm chú nhìn vào chỗ Mã
Văn Tài đang nắm lấy!
Ta bị hành động của hắn làm cho giật mình, theo bản năng muốn rút tay về, nhưng Mã Văn Tài lại chặt chẽ nắm lấy không
buông, Chúc Anh Đài không thèm nghĩ nhiều, chỉ phẫn nộ quát Mã Văn Tài:
“Mã Văn Tài, đừng có tự cho mình là đúng, muốn ta nói sao, hai người các ngươi quả thực là cùng một giuộc, đều là đồ không ra gì!”
“Anh Đài!” Lương Sơn Bá đột nhiên kêu tên Chúc Anh Đài, nàng kinh ngạc quay đầu
nhìn hắn, hắn lại mím môi, một hồi lâu cũng không phát ra tiếng, mãi sau mới nói, “Anh Đài, đừng như vậy, đừng nói Diệp huynh như thế.”
“Ngươi thế nhưng đứng về phía hắn!” Chúc Anh Đài mở to hai mắt, không thể tin được, “Ngươi có biết hôm qua hắn đối với ta…”
“Có lẽ là hiểu lầm rồi…” Lương Sơn Bá không ngừng khuyên ca, ta nghe họ nói cũng dần hiểu ra, nhanh chóng từ phía sau bước ra, hướng về phía Chúc
Anh Đài nói: “Ngươi vừa rồi còn chưa nói hết, vừa rồi ngươi nói ta làm
gì ngươi?”
Chúc Anh Đài trên mặt đột nhiên ửng đỏ, căm giận dậm chân, mắng: “Vô sỉ!”
Lời vô sỉ này, thật sự…Ta nhớ đến trên mặt ca ca rõ ràng có vết bàn tay,
lại nhìn Chúc Anh Đài đang nắm chặt tay, âm thầm đem so sánh một chút,
cuối cùng xác định, hoàn toàn trùng khớp.
Vì thế, phải nói là người
hành hung Diệp Hoa Đường hôm qu