
ế nhưng lại để ý câu nói đùa của Lương Sơn Bá với Chúc Anh
Đài. Nghĩ đến đây, ta lại nghĩ đến truyền thuyết hai người bọn họ hóa
thành hồ điệp bay lượn, nhịn không được liên mở miệng hỏi:
“Văn Tài
huynh, nếu ngươi yêu thương một người con gái, nhưng người con gái ấy
lại thích người khác, cuối cùng tình nguyện hi sinh thân mình, biến
thành bươm bướm cùng người kia bay lượn, nếu biết trước như vậy, người
có còn muốn ép nàng, muốn nhất định phải cưới nàng làm vợ nữa sao?”
“Thích người khác? Ngươi dám!” Mã Văn Tài nghe vậy liền giận dữ, hai tay ôm
chặt hai vai ta, quát to: “Diệp Thu Đường, ngươi muốn cùng ai hóa thành
bươm bướm? Ta không đồng ý! Ngươi nếu động lòng với người khác, ta hiện
tại sẽ đi giết hắn!”
“Không phải, ta không có nói ta biến thành bươm
bướm. Ta chỉ muốn nói, nếu ngươi có tình cảm với Chúc Anh Đài, sau đó
nàng lại không thích ngươi…”
“Chúc Anh Đài?” Mã Văn Tài khẽ nhíu mày, “Chúc Anh Đài làm sao?” Hắn nói xong câu đó đột nhiên ngừng lại, ánh
mắt nhìn ta có chút chần chờ, do dự rồi nói:
“Ngươi…Biết rồi?”
“Biết cái gì? Mã Văn Tài ngươi nói đầy đủ cho ta!” Ta vừa thấy bộ dạng này
của hắn liền biết là có chuyện rồi, trong lòng đột nhiên nóng nảy, chẳng lẽ hắn vẫn như vậy đối với Chúc Anh Đài…Hắn rõ ràng vì ta làm nhiều
chuyện như vậy, cư nhiên còn có thể thích Chúc Anh Đài, hắn làm sao có
thể…
“Ngươi vội cái gì? Chỉ là cha ta nói thôi.” Mã Văn Tài liếc mắt
nhìn ta một cái, giơ tay vỗ vỗ đầu ta để trấn an, lại nói: “Cha ta nói,
muốn ta giao hảo với người nhà họ Chúc, nói là sau này sẽ có tính toán
khác. Cái này chắc là để có lợi cho con đường tiến thân của ta sau này.
Dù sao ngươi cứ yên tâm, ta vốn không có hảo cảm với Chúc Anh Đài. Nếu
ngươi cũng chán ghét bọn họ, liền sớm cắt đứt quan hệ với Lương Sơn Bá
đi, đừng giống như Chúc Anh Đài, cả ngày chỉ biết đi theo dân đen…đi
theo mấy người thường dân.”
Hẳn là vì hắn nhớ tới lời mà ta đã nói
với hắn, không thích hắn gọi người khác là dân đen, vì thế nên Mã Văn
Tài vội nuốt ngược hai chữ này vào. Thấy ta còn nhíu mày trầm tư, hắn
liền ôm lấy ta, “Tốt lắm, đi thôi. Cả ngày cứ lo lắng những chuyện không đâu. Chúc Anh Đài kia nhìn ngươi cũng không vừa mắt, ta cũng không vừa
mắt hắn, nếu không phải là e ngại lời nói của cha ta, ta đã sớm trở mặt
với hắn rồi. Ngươi cũng không cần lo lắng, người nào trong trường dám
trêu chọc ngươi, Mã Văn Tài ta nhất định sau đó sẽ thu thập từng tên,
xem bọn hắn ai còn dám kiêu ngạo phách lối!”
“Không, không phải,
ngươi đừng đi chọc tức Chúc Anh Đài, hắn không giống những người khác.”
Ta lắc đầu, trong lòng cảm thấy không ổn. Chúc Anh Đài là người của
Thượng Ngu Chúc gia trang, cách Hàng Châu rất xa, tại sao Mã thái thú
lại đặc biệt bảo con mình phải giao hảo với nàng? Mã thái thú là gia
đình quan lại, Chúc Anh Đài mặc dù trong nhà có tiền, nhưng cũng không
có ai làm quan trong triều, cho nên nếu muốn nói chỗ đáng để Mã thái thú giao hảo…
—-thì phải là tiền.
Chúc gia trang có tiền.
Chúc
viên ngoại chỉ có tám nam một nữ, đó là chuyện ai cũng biết. Mà con gái
chưa gả đi, con trai của Mã thái thú lại oai phong tuấn tú, hai người
thành một cặp, không phải rất đẹp đôi sao?
Mà Diệp gia ta truyền
thống khoa bảng, tuy rằng sau khi phụ thân về quê, trong nhà không có ai làm quan trong triều, nhưng trong mắt mọi người, vẫn ở địa vị cao hơn
so với Mã gia. Tục ngữ nói gả nữ gả cao, cưới vợ cưới thấp, cho nên đối
với Mã thái thú mà nói, so sánh với Diệp gia, tự nhiên vẫn muốn lựa chọn nhà họ Chúc có tiền mà không có quyền hơn. Cụ thể chi tiết thì ta cũng không hiểu lắm, bất quá theo lời nói thường
ngày của Mộc Cận thì ít nhiều cũng đoán được. Đương nhiên, đây cũng có
thể là do ta suy nghĩ nhiều.
Đêm thất tịch cứ như vậy mà trôi qua.
Ngày hôm sau, theo thường lệ, chúng ta có tiết buổi sáng. Hôm nay Đào Uyên
Minh đại thúc bắt đầu giảng bài, chỉ đáng tiếc ta không ngồi cùng Mã Văn Tài.
Nguyên nhân đương nhiên chỉ có một, vị trí của ta, đã bị
cha Mã Văn Tài, Mã thái thú chiếm mất. Ta đành phải ngồi sau bàn của
hắn.
= = Không thể tin hắn như vậy mà cũng tới giảng đường học
bài hôm nay, bất quá nếu như ta đoán không sai, hẳn là bởi vì người
giảng bài là Đào Uyên Minh đi.
Bất quá Đào Uyên Minh cũng không
cảm kích, đi đến giảng đường rồi, cũng không có trèo lên bục giảng, chỉ
đứng ở cạnh sườn khom người hành lễ với Mã thái thú, cười nói:
“Mã đại nhân, ngài đường đường là thái thú Hàng Châu, lại chạy tới đây làm học trò của ta, thật sự là không dám thu nhận.”
Mã thái thú nghe vậy liền ngẩng đầu cười, cũng chắp tay tạ lễ, nói: “Từ
lâu đã nghe nói Ngũ liễu tiên sinh học vấn cao thâm, giải thích siêu
phàm, hôm nay được gặp, quả thật là đã tích đức ba đời. Cái này phải là
vinh hạnh của Mã mỗ.”
Mã thái thú nói xong câu này, ta tinh
tường cảm thấy ánh mắt Mã Văn Tài thay đổi, như có như không nhìn cha
hắn, lại nhìn Đào Uyên Minh, trên mặt lộ ra vẻ mất hứng.
Người này làm vậy là có dụng ý gì, có ý kiến với lời của cha hắn?
Lúc này lại nghe thấy Đào Uyên Minh chua chát n