
uối.” Lương Sơn Bá nói, “Hắn vốn không nên thỏa hiệp, còn đáp ứng Vương Mẫu Nương Nương, mỗi năm gặp vợ
một lần. Nếu là ta…”
“Nếu là ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?” Chúc Anh
Đài vội vàng hỏi. Lương Sơn Bá liền nói: “Ta…Ta nhất định sẽ nỗ lực hết
sức để thay đổi ý kiến của Vương Mẫu Nương Nương, nhất định sẽ để Chức
nữ vĩnh viễn ở bên cạnh ta, miễn là, trong lòng nàng cũng có ta…”
Bàn tay Mã Văn Tài đang đặt trên đầu ta bỗng nhấn một cái, ta kinh ngạc
ngẩng đầu nhìn hắn, nhưng hắn lập tức trở lại như cũ, vẫn đều đều vuốt
tóc ta như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Ta có chút kỳ quái, lúc này lại
nghe thấy giọng nói của Chúc Anh Đài: “Nếu vạn nhất Vương Mẫu Nương
Nương nhất định không đồng ý?”
“Ta đây chỉ có một câu —- thà làm ngọc nát còn hơn ngói lành!”
Chẳng lẽ chính là vì quyết liệt như vậy, cho nên hai người họ mới hóa thành
bươm bướm sao? Nhừng mà…Tại sao các ngươi lại chỉ nghĩ đến tình cảm của
bản thân, mặc kệ hai bên cha mẹ đều không đồng ý.
Ta đối với lời nói
của Lương Sơn Bá không hiểu sao cảm thấy có chút không thoải mái, Chúc
Anh Đài ở bên cạnh hắn lại cao hứng nói: “Tốt lắm! Vậy ngươi ngàn vạn
lần phải nhớ kỹ điều này, sau này không cho nuốt lời.”
“Ngươi tính
tình đôi lúc cũng thật kỳ quái a.” Lương Sơn Bá nói, trong thanh âm mang theo vài phần kinh ngạc. Những giây tiếp theo, ta vểnh cả hai tai lên
cũng không nghe thấy gì, cũng không biết tại sao đột nhiên Chúc Anh Đài
lại hoảng loạn nói: “Đêm nay trời thật đẹp a, người không ngắm sao lại
nhìn ta làm gì?”
“Không, ta chỉ là cảm thấy Anh Đài, ngươi,…không hiểu sao có cảm giác rất giống A Đường!”
“Ai thèm giống hắn chứ!” Chúc Anh Đài đột nhiên tức giận. Lương Sơn Bá vội
dỗ dành nàng, nói chỉ là cảm giác, cảm giác thôi mà. Chúc Anh Đài nhân
cơ hội liền bắt hắn không được bảo nàng và cái tên háo sắc Diệp Hoa
Đường kia giống nhau. Vì thế Lương Sơn Bá lại vội vàng giải thích nói
Diệp huynh không phải là tên háo sắc, chuyện ngày đó khẳng định là còn
có uẩn khúc, Chúc Anh Đài lại không chịu nghe, còn phất tay áo kêu to,
nói nếu ngươi cảm thấy hắn tốt như vậy, sao đêm nay không kéo hắn cùng
đi ngắm sao đi? Nói xong liền bỏ đi, sau đó nàng bị Lương Sơn Bá đuổi
theo kéo về. Ta sợ bọn họ phát hiện ra ta và Mã Văn Tài ở đây, vội vàng
muốn trốn, Mã Văn Tài lại không có ý định này, ngược lại cố ý túm áo ta, lớn tiếng hỏi:
“Sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?”
Vốn vị
trí của chúng ta cũng là tương đối khuất, nhưng vì hành động này của hắn mà bại lộ. Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài đều dừng bước, chạy qua đây tìm kiếm nơi phát ra động tĩnh. Trong lòng ta âm thầm kêu khổ, dứt khoát
làm rùa đen rụt đầu, úp mặt vào áo choàng của Mã Văn Tài, nhất quyết
không chịu ngẩng đầu.
Chỉ nghe thấy Chúc Anh Đài giọng nói thanh thúy hỏi:
“Mã Văn Tài, Diệp Hoa Đường! Hai người các ngươi lén lút ở đây làm gì? Có phải định nghe trộm chúng ta nói chuyện không?”
“Bản công tử không có hứng thú nghe các ngươi nói chuyện Ngưu lang Chức nữ,
ta chỉ là cùng A Đường ngắm sao thôi, có đúng không, A Đường?”
== Cái tên đáng chết này, ai bảo ngươi gọi tên của ta hả!
Ta còn tiếp tục định che mặt không chịu thò đầu ra, ý đồ giả thành người khác: “Bản, bản công tử chính là Vương Lam Điền…”
“Diệp huynh, người cũng đừng che che giấu giấu nữa, chúng ta đều biết là
ngươi rồi. Những cái khác tạm không nói, nhưng mà Văn Tài huynh sao có
thể ngồi ngắm sao cùng Vương Lam Điền?”
Nói cũng đúng…Trong trường,
người có quan hệ thân thiết với Mã đại gia, ngoại trừ ta thì quả thực
không có người khác. Ta không khỏi có chút phẫn nộ, giật giật tóc, sau
đó đứng lên. Ai ngờ vừa mới rút đầu ra khỏi ngực của Mã Văn Tài, chợt
nghe Lương Sơn Bá kinh ngạc hỏi: “A, Diệp huynh, sao miệng ngươi lại bị
sưng?”
“…Bị ong mật đốt.” Hắn không đề cập đến thì thôi, nhưng mà đã
nhắc tới, ta lại không khỏi nghĩ đến việc xấu người nào đó đã làm, liền
dùng sức đá chân hắn một cái, căm giận phất tay áo nói: “Ta đi về!” Rốt
cuộc trốn kĩ như vậy vẫn để người ta bắt được, cho nên vốn muốn làm
người trong sạch thì giờ lại bị người ta nghĩ là ta chuyên môn đi nghe
trộm, thật sự là rất oan uổng a!
“Diệp…”
Lương Sơn Bá đứng phía
sau định mở miệng gọi ta, ta vừa muốn quay đầu, lại bị Mã Văn Tài kéo
lấy, túm đi rồi. Xa xa quay đầu lại chỉ còn thấy hai người kia sóng vai
mà đứng, không hiểu tại sao lại có vẻ đơn độc quạnh hiu.
“A Đường…”
Mã Văn Tài ở bên cạnh gọi ta một tiếng. Ta nhớ tới việc hắn vừa làm với
ta, không khỏi tức giận, định giằng tay ra, không ngờ Mã Văn Tài lại
dùng sức gắt gao giữ chặt, miệng tiếp tục nói: “A Đường, nếu là ta, nhất định ta sẽ bảo vệ ngươi thật tốt, sẽ không để ngọc nát, cũng không cần
ngói lành. Mặc kệ Vương Mẫu Nương Nương hay là thiên binh thiên tướng,
đến một người ta giết một người, đến hai người ta liền giết cả hai! Xem
ai còn dám cướp ngươi đi!”
“Vương Mẫu Nương Nương là mẹ của Chức nữ,
đúng không? Mặc kệ là có đúng hay không, cũng đều không phải người ngươi có thể giết!” Ta nghe lời nói của hắn, không khỏi có chút buồn cười,
người này th