
tuy rằng không để ý tập tục cổ đại, nhưng cũng không muốn lộ ra sơ hở
cho người khác biết, nên mới đi theo Mộc Cận. Trong hòm trước tiên thả
một con nhện, nói là để chúng nó kết mạng, đợi đến năm sau đem hộp gấm
mở ra, xem bên trong có mạng nhện hay không. Nếu có, thì chính là một cô nương khéo tay, nếu không có, thì chính là một cô nương phi thường vụng về.
Sau đó nếu trong lòng đã có người thương, thì có thể đem tên và
ngày sinh tháng đẻ của mình và người ấy viết ở bên trong, Chức nữ nương
nương sẽ phù hộ cho bọn họ thành đôi.
Tuy rằng ta không tin, nhưng
cũng theo thông lệ bắt một con nhện bỏ vào trong hộp gấm, bất quá nếu
thật sự linh thiêng, e rằng lấy trình độ của ta, một trăm năm nữa thì
nhện tiên sinh cũng không chịu dệt võng đâu. Do dự một lát, ta lại tìm
tờ giấy viết tên hai người vào, ngày sinh tháng đẻ của thân thể này ta
không biết, nên quyết định bỏ qua không ghi.
Cùng Mộc Cận đi vòng qua núi đá xong, nàng nói nàng đã sớm tìm được một chỗ kín đáo mà có bàn,
có thể lén lút để hộp gấm. Ta vừa khen nàng thông minh lanh lợi, chợt
thấy phía trước có bóng người, là hai người đang rón ra rón rén đi ra
ngoài, không phải ai khác, mà chính là Chúc Anh Đài và nha hoàn Ngân Tâm của nàng!
Ta và Mộc Cận trở tay không kịp, liền trực tiếp giáp mặt
các nàng. Ngân Tâm liếc mắt, liền nhìn thấy hộp gỗ trong tay Mộc Cận,
kinh ngạc kêu lên:
“Ngươi, ngươi cầm trong tay cái gì vậy!” Mộc Cận cả kinh, theo bản năng giấu cái hộp ra sau lưng, bĩu môi nói:
“Ta cầm cái gì, liên quan đến ngươi sao? Tóm lại ngươi đừng có quản
chuyện của ta!”
“Được rồi, Mộc Cận.” Ta ở sau lưng khẽ đẩy tiểu nha đầu đang hùng hổ này một cái, cầm lấy hộp gỗ trên tay nàng, cười nói:
“Chúng ta đang định tặng quà cho Đào tiên sinh. Nghe nói đêm nay hắn uống say, chúng ta định đưa cho hắn ít thuốc giã rượu.”
“Nói bậy, hòm kia rõ ràng là —”
“Ngân Tâm!”
Chúc Anh Đài mở miệng không cho Ngân Tâm nói nữa. Nàng nhìn ta thăm dò, tay
đẩy Ngân Tâm một cái, Ngân Tâm hiểu ý, lập tức xoay người bỏ đi. Ta đoán các nàng có lẽ cũng là muốn đi cúng bái Chức nữ nương nương, hiện tại
có lẽ đang đi lấy hộp gấm, cũng không muốn vạch trần các nàng, liền vẫy
tay với Mộc Cận, chúng ta liền cáo từ rồi trở về phòng.
Lúc về đến nơi, Mộc Cận thấy xung quanh không có người, liền nói với ta: “Tiểu thư, ta cảm thấy Chúc Anh Đài có vấn đề!”
“Có vấn đề? Vấn đề gì?”
“Mộc Cận cảm thấy, nơi này khuya khoắt vắng lặng, không đèn không đóm, hai
người bọn họ không đi xem thi tài thêu, thi thả đèn, ngược lại ở đây lén lút, cũng không biết là làm gì, không chừng cũng giống chúng ta, phải
đi cúng bái Chức nữ nương nương!”
Mộc Cận cũng nhận ra sao?
Ta mặc dù trong lòng khen nàng thông minh, nhưng ngoài miệng lại khuyên nhủ:
“Loại chuyện này đừng có đoán già đoán non, nếu như ngươi nói, chẳng
phải Chúc Anh Đài và nha hoàn nhà nàng cũng là giả nam đi học?”
“Sao
lại không chứ!” Mộc Cận kêu to. Nàng nói xong lời này, lén lút chạy ra
cửa ngó một vòng, lại trở về tiếp tục ghé tai ta nói nhỏ:
“Tiểu thư,
ta thật sự hoài nghi chủ tớ nhà kia đều là nữ nhân. Người không biết
chứ, Chúc Anh Đài kia rất yếu ớt, có lần lúc nàng tắm rửa, ta còn thấy
Ngân Tâm kia đi ngắt cánh hoa mà…Mà trong thư viện đều là nam nhân, ai
thèm để ý mấy thứ đó, tiểu thư ngươi chăm chỉ học hành, cũng không có
chú ý, nhưng mà ta lại khác. Mấy ngày nay ta đều cảm thấy chủ tớ nhà
nàng không ổn, mà Chúc Anh Đài luôn nhằm vào tiểu thư, lúc nào cũng bám
khư khư nghĩa huynh, thấy người khác thì bắt đầu đề phòng. Hừ, không
chừng còn có tư tình nha…”
Mộc Cận nói tới đây, đột nhiên giơ tay bịt miệng lại, kích động nhìn ta. Thấy ta bình tĩnh không nói gì, nàng liền hạ thấp thanh âm, hối hận nói: “Ta thật sự lắm mồm rồi, làm sao có thể ở trước mặt tiểu thưu nói năng lung tung, thật sự là không được, đáng
đánh!”
Nàng nói xong, thế nhưng thật sự định tự vả miệng mình. Ta
biết nàng chỉ là muốn nói Chúc Anh Đài có tư tình với Lương Sơn Bá, cho
nên vội ngăn nàng lại, hơi hơi lắc đầu, nói:
“Đánh cái gì chứ, nói
thì đã nói ra rồi, cũng không phải là lỗi của ngươi. Bất quá chuyện này, sau này đừng nói lại nữa, mặc kệ Chúc Anh Đài có phải con gái hay
không, đều không liên quan đến chúng ta. Chuyện hôm nay ngươi đừng để
trong lòng, về sau nên thế nào vẫn cứ tiếp tục như vậy, không cần xen
vào chuyện của họ.”
Mộc Cận nghe vậy gật gật đầu, thấy ta không có vẻ gì là tức giận, lá gan cũng lớn hơn, tìm một cái giỏ bỏ hộp gỗ vào
trong, còn nói bây giờ có lẽ Chúc Anh Đài đã đi rồi, chúng ta nên nhanh
nhanh đi cúng bái Chức nữ nương nương.
Xem ra tiểu cô nương này nếu
hôm nay không cúng bái được Chức nữ nương nương thì sẽ mất ăn mất ngủ,
huống hồ ta cũng là vì ta, ta liền mỉm cười đáp ứng, đi theo nàng ra sau núi. Lúc này quả nhiên không đụng phải hai người Chúc Anh Đài nữa,
chúng ta an an ổn ổn cúng bái xong, lại đem thuốc giải rượu đến phòng
tặng cho Đào Uyên Minh Đào đại thúc, coi như đề phòng chủ tớ Chúc Anh
Đài có đi kiểm chứng lời nói.
Làm xong tất cả mọi chuyện, ta thấy Mộc Cận c