
, trên trời tự nhiên sẽ có rất nhiều chim
khách bay qua bay lại.
Cũng chỉ là một cái truyền thuyết thôi mà. Bất quá, trường cũng vì thế mà cho chúng ta một ngày nghỉ để đi du ngoạn.
Ta vốn muốn cùng Mộc Cận xuống núi chơi, nhưng thấy thân thể Mã Văn Tài
bệnh tình chưa tốt hoàn toàn, hắn cũng muốn ta ở lại, nghĩ nghĩ một chút liền ném chuyện đi chơi sang một bên, ở lại cùng hắn, miễn cho đến lúc
hắn ở một mình trên núi lại xảy ra chuyện không may. Cha hắn tuy là ở
đây, nhưng cũng không thể thời thời khắc khắc trông chừng hắn, phần lớn
thời điểm ông ta đều đến chỗ Hiệu trưởng nói chuyện phiếm.
Mã Văn Tài mấy hôm nay chỉ được ăn canh, cảm thấy nhạt miệng, liền bảo ta cùng hắn đi ăn cơm, tính toán bảo Tô An làm vài món ăn. Ta cảm thấy lúc này Tô
An hẳn không ở trong phòng ăn, mà về nhà sum họp với Tô đại nương, liền
bảo hắn đến chỗ bọn họ. Mã Văn Tài gật gật đầu, lại cầm tay ta, dẫn ta
đi. Ta ngẩng đầu nhìn hắn, tên kia mặt đỏ đến tận mang tai, rầu rĩ nói:
“Nhìn cái gì, đi đường cho cẩn thận!”
=.= Đi đường và nhìn ngươi thì có gì xung đột à?
“Diệp công tử!”
Sau núi đột nhiên vang lên tiếng bước chân. Tiếp theo chỉ thấy Cốc Tâm Liên trong tay cầm một cái gì đó, vội vàng bước xuyên qua rừng cây, lúc nhìn thấy ta khuôn mặt tươi cười rạng ngời. Ta nhanh chóng rút cái tay đang
bị Mã Văn Tài nắm về, giấu ở sau lưng, hướng về phía Cốc Tâm Liên cười:
“Tâm Liên cô nương, cô đang muốn đi đâu sao?”
“Không có, ta muốn tìm Diệp công tử.” Cốc Tâm Liên ngượng ngùng cười, hai tay
nắm lấy nhau. Mã Văn Tài thấy thế liền nhíu mày, tiến lên hỏi: “Ngươi
tìm Diệp Hoa Đường làm gì?”
“Này…” Cốc Tâm Liên do dự nhìn ta, tựa hồ muốn nói chuyện riêng với ta. Mã Văn Tài lại càng cau có, lớn tiếng
nói: “Có chuyện gì thì cứ nói thẳng ở đây, có chuyện gì mà không dám nói trước mặt người khác?”
“Nói thì nói!” Cốc Tâm Liên trừng mắt nhìn Mã Văn Tài, sau đó bước lên từng nói, nói với ta, “Diệp công tử, hôm nay
là đêm Thất tịch, mấy ngày trước ngươi đã giúp ta, vì thế ta đã làm
riêng một cái hầu bao, muốn tặng cho ngươi, hi vọng ngươi đừng chê.”
“Hầu bao? Thêu hình gì?” Ta nghe vậy liền cao hứng định nhận, lại nghe thấy
Mã Văn Tài ở sau lưng dùng sức khụ một tiếng, ngữ điệu không vui nói:
“Diệp Hoa Đường, ngươi không phải đã có hầu bao rồi sao? Sao lại còn muốn lấy của người ta?” “Diệp Hoa Đường, ngươi không phải đã có hầu bao rồi sao? Sao lại còn
muốn lấy của người ta Ngươi định đeo cả một đống hầu bao quanh thắt lưng sao?”
A? Làm sao mà hắn biết ta đã có hầu bao?
Ta có chút
phẫn nộ, không thể không ngại ngùng nói với Cốc Tâm Liên: “Cái kia, thật ngại quá, Tâm Liên cô nương, ta đã được tặng một cái hầu bao rồi, cho
nên không thể lại lấy của ngươi.”
Ta vừa nói xong, từ bên hông lấy ra một cái hầu bao, đưa cho Cốc Tâm Liên xem. Tâm Liên vốn đang vô cùng
cao hứng, nhưng vừa nghe thấy ta cự tuyệt, không khỏi cứng ngắc. Đến lúc thấy ta rút hầu bao ra, vội vàng xoay người chạy mất.
Mã Văn Tài lúc đầu nghe ta nói, cười đến sung sướng. Nhưng đến khi hắn thấy ta thật sự lấy hầu bao ra, nụ cười liền tàn úa. Thật vất vả đợi cho Cốc Tâm Liên
biến mất ở chỗ rẽ, Mã Văn Tài lập tức túm ta, giật lấy hầu bao, giận dữ
nói: “Ngươi hóa ra đã nhận hầu bao của người khác! Nói, ai đưa cho
ngươi?”
A? Ta sửng sốt, chẳng lẽ vừa rồi người này chỉ nói bừa, căn bản không hề biết ta đã nhận được hầu bao sao?
Bất quá nếu hắn đã hỏi, ta không muốn trả lời cũng khong được, liền nói cho hắn: “Buổi sáng nay Lương Sơn Bá đưa cho ta.”
“Lương Sơn Bá? Ngươi nói, hầu bao này là Lương Sơn Bá đưa cho ngươi?” Mã Văn
Tài nghẹn họng, đi tới đi lui trong chốc lát, sau đó lại bắt đầu rít
gào, “Ngươi gạt ta có phải không? Lương Sơn Bá là nam tử, hắn làm
sao…làm sao có thể thêu hầu bao cho ngươi!”
“Là buổi sáng lúc ăn cơm
hắn cho ta, nhưng mà không phải hắn thêu. Hắn nói Chúc Anh Đài đã cho
hắn một cái, Vương Lan không biết tại sao cũng bảo Tuân Cự Bá đưa cho
hắn một cái nữa. Vừa vặn ta nói không có hầu bao để dùng, nên Lương Sơn
Bá liền đưa ta một cái đẹp lắm.” Ta nhức đầu, có chút khó hiểu. Bất quá
vì sao hôm nay nhiều người lại tặng nhau hầu bao vậy nhỉ? Vừa rồi ta
thấy Vương Huệ cũng muốn đưa một cái cho Chúc Anh Đài, cũng nói buổi tối chờ Chúc Anh Đài đến gặp nàng, lúc ấy sắc mặt Chúc Anh Đài đen như đáy
nồi, thật sự là kỳ quái.
“Ngươi…Ngươi sao có thể tùy tiện lấy cái
người ta…” Mã Văn Tài chỉa tay vào ta, tức giận không nói nên lời. Ta
cũng không hiểu bản thân sai ở đâu, liền chằm chằm nhìn hắn. Hầu bao
chẳng phải là dùng để đựng tiền và khăn sao, chẳng lẽ còn có ý gì khác?
Mã Văn Tài hầm hầm trừng ta một lát, cuối cùng hoàn toàn bất lực. Hắn lắc
đầu thở dài, giơ tay đoạt lấy hầu bao kia, cầm trong tay nhìn một cái,
khẽ nhíu mày, thò tay vào túi lấy ra một khối vàng, ném cho ta, chậc
lưỡi:
“Đây là đồ Vương Lan tặng cho Lương Sơn Bá, vậy mà ngươi cũng
không biết xấu hổ mà dám lấy, lát nữa theo ta đi trả nó lại, về sau đừng làm việc không có đầu óc như vậy!”
Ta nhấp nhấp môi, có chút không
tình nguyện than thở nói: “Nhưng