XtGem Forum catalog
Mã Văn Tài Ngươi Đáng Đánh Đòn

Mã Văn Tài Ngươi Đáng Đánh Đòn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326034

Bình chọn: 9.00/10/603 lượt.

hể hạ độc ta?” Mã Văn Tài nghe xong

liền nổi giận, định nhảy dựng lên, kết quả bởi vì thân thể yếu ớt không

có sức lực, mà không sao đứng lên được. Ta thấy hắn cố sức quá, dứt

khoát đưa tay ấn hắn nằm xuống giường. Trúng độc thì cứ yên yên ổn ổn mà nghỉ ngơi đi, còn muốn làm gì nữa?

“Ngươi thật sự là xảy ra chuyện

sau khi ăn cái bánh nướng kia. Tuy rằng ta không biết có chuyện gì xảy

ra, nhưng đích xác ta cũng có một phần trách nhiệm.” Ta thở dài, kể cho

hắn nghe toàn bộ câu chuyện. Lúc này chợt nghe thấy phía sau lưng tiếng

cửa phòng mở ra, ta vội vàng đem cái tay đang bị Mã Văn Tài nắm rút ra,

quay đầu lại nhìn.

Người tới là Mã Thống. Hắn thấy Mã Văn Tài tỉnh lại, liền cao hứng tiến lên, gọi: “Công tử, người tỉnh rồi.”

Mã Văn Tài không lên tiếng, ánh mắt lại nhìn về phía ta. Thấy vậy, Mã

Thống liền vội vàng nói tiếp: “Công, công tử, lão gia đến.”

“Cái gì!” Mã Văn Tài chấn động, rất nhanh liền hiểu rõ ngọn ngành. Hắn quát Mã

Thống: “Ngay cả cái chuyện nhỏ này, ngươi cũng phải thông báo cho cha

ta? Ngươi chán sống rồi có phải không?”

“—Ta nghĩ ngươi mới là chán sống rồi!”

Ngoài cửa, một thanh âm vang lên, tiếp theo một trung niên nam tử mặc cẩm

phục, uy nghi bước vào phòng. Mã Văn Tài sắc mặt đại biến, vội vàng để

Mã Thống nâng ngồi dậy, hoang mang rối loạn nói: “Cha, sao người lại tới đây?”

Ta lập tức ý thức được người trước mặt chính là Mã thái thú,

vội vàng hành lễ. Mã thái thú thoạt nhìn ước chừng khoảng hơn bốn mươi

tuổi, nhìn qua dung mạo mơ hồ có thể thấy được khí thế oai hùng một thời tuổi trẻ, toát ra một cỗ phong phạm không giận tự uy. Hắn không có trả

lời câu hỏi của Mã Văn Tài ngay, mà ánh mắt quét về phía ta, mở miệng

hỏi:

“Ngươi là người nơi nào?”

“Dạ, học trò là Diệp Hoa Đường ở Thái Nguyên.” Ta không kiêu ngạo không nịnh nọt, chỉ chắp tay trả lời.

“Thì ra là nhà họ Diệp ở Thái Nguyên.” Mã thái thú sắc mặt chuyển tốt một

chút, gật đầu với ta. Xem ra là bối cảnh Diệp gia cũng khiến hắn thu hồi lại một chút khinh thường. Diệp gia cũng coi như danh gia vọng tộc, tuy rằng bây giờ không có người làm quan trong triều, nhưng nhân mạch và

tài lực phỏng chừng cũng là không thể khinh thường.

Ta biết sau khi

Mã thái thú hỏi ta xong thì cha con bọn họ tất nhiên sẽ nói chuyện với

nhau, ta cũng không muốn chờ đến lúc Mã thái thú hỏi ta tại sao con hắn

trúng độc, liền rất nhanh nói cáo từ, để hai cha con họ ở lại trong

phòng.

Sau khi ra khỏi phòng, ta cảm thấy trong lòng không yên, đành

loanh quanh đi dạo bên ngoài không mục đích, lại gặp Lương Sơn Bá Chúc

Anh Đài hai người đang cười cười nói nói đi tới. Chúc Anh Đài thấy ta,

rất không vui, ý đồ đi vòng đường khác, nhưng Lương Sơn Bá lại không để ý đến, cứ kéo nàng đi đến chỗ ta, vội vàng nói:

“A Đường, Văn Tài

huynh sao rồi? Không có chuyện gì nguy hiểm chứ. Ta nghe Vương Lan và

Vương Huệ cô nương nói, hắn ăn xong liền trúng độc, mà độc đó là do…”

“Là do ta hạ, đúng không?” Ta nhàn nhạt hỏi lại, “Hắn không có chuyện gì,

chẳng qua phỏng chừng mấy ngày nữa đều không ăn được thức ăn có dính dầu mỡ.”

“Cái này sao có thể, Diệp huynh ngươi hạ độc…” Lương Sơn Bá nói chưa dứt lời, đã thấy Tuân Cự Bá vội vàng chạy lại đây, kêu lên: “Diệp

huynh, hỏng rồi, ngươi dám động vào con vàng con bạc nhà người ta! Lần

này ngươi chết rồi, Mã thái thú đích thân đến trường!”

“Ta biết rồi.

Vừa rồi ta thấy hắn đến, nên mới ra ngoài. Bất quá, các ngươi cứ yên

tâm, không phải là ta hạ độc Văn Tài huynh, cho nên bọn họ không thể đổ

hết tội lên đầu ta được.”

“Tuy nói là thế, nhưng A Đường à, ngươi vẫn nên cẩn thận một tí. Tuy rằng người cùng Văn Tài huynh quan hệ thân

thiết, nhưng cha hắn cũng không phải là hắn, ngươi vẫn nên chú ý một

chút.”

Lương Sơn Bá và Tuân Cự Bá rất lo lắng cho ta, bản thân ta lúc đầu bị bọn họ nói như vậy cũng có chút lo lắng, bất quá, chờ đến tận

tối muộn, Mã thái thú cũng không có ý tứ điều tra, lúc nhìn thấy ta còn

mỉm cười chào hỏi, hơn nữa còn nói hắn và cha ta đã quen biết từ lâu,

bảo ta sau này có rảnh nhớ đến nhà hắn chơi, một chút cũng không đề cập

đến chuyện con trai hắn bị trúng độc. Hắn không hỏi tới, ta tự nhiên sẽ

không lắm mồm nói ra, chúng ta hi hi ha ha một lúc liền kết thúc câu

chuyện. Sau đó Vương Lan cô nương nói với ta, nàng đã đi tra sách thuốc

rồi, xác định độc kia là độc của rắn, nhưng không biết tại sao bánh

nướng lại bị dính độc rắn, cho nên mới cần dùng mật rắn để giải độc.

Nhưng như vậy rất kỳ lạ, trên đường ta bưng khay về, cũng không có đi

qua rừng cây bụi cỏ nào, làm sao có thể để độc rắn rơi vào đồ ăn?

Cho nên khả năng duy nhất chính là, có người muốn hại ta, hoặc là hại Mã Văn Tài.

Nhưng chuyện này bây giờ không có đầu mối, muốn tra cũng không tra được, chỉ

đành tạm thời để sang một bên chậm rãi nghiên cứu. Mà Mã Văn Tài cũng đã được trường sắp xếp cho một phòng nghỉ, xem ra cũng sẽ không rời đi

sớm.

Trong nháy mắt, đã đến lễ thất tịch.

Mùng bảy tháng bảy, là

ngày Ngưu lang Chức nữ gặp nhau. Tuân Cự Bá nghiêm túc kể cho ta, nghe

nói mỗi năm, cứ đến ngày này