
mà ta không có hầu bao dùng a, cái
trước kia đã bị rơi xuống sông…”
Mã Văn Tài nhăn mặt, đứng ở trước
mặt ta, vươn một ngón tay cốc cái trán, cả giận nói: “Không có hầu bao
dùng, tự mình làm một cái đi? Ngươi rốt cuộc có phải con gái không hả?
Tự mình thêu một cái là được!”
= = Này, đồ ta thêu xong có thể dùng sao…Vẫn là để lúc khác xuống núi mua một cái vậy.
“Còn nữa, bản công tử hiện giờ cũng không có hầu bao. Lúc vể phòng ngươi cũng thêu một cái cho ta.”
“A? Ngươi cũng muốn!” Ta sửng sốt. Mã Văn Tài đắc ý thu tay về, lại không
quên dặn dò, “Không được nhờ Mộc Cận thêu, cũng không cho phép xuống núi mua! Nhất định phải tự tay làm, có biết không hả? Dám lấy đồ người khác làm đưa cho ta, ta nhất định không tha cho ngươi!”
Hả…thật sự muốn
ta làm sao? Ta cũng không phải là người cổ đại, thêu một bông sen cũng
không làm được, hắn hiện tại cư nhiên, muốn ta thêu hầu bao!
“Hừ, ta
sẽ cẩn thận trông chừng ngươi, dám làm có lệ ngươi nhất định sẽ chết!”
Mã Văn Tài thấy ta quẫn bách, càng thêm đắc ý. Ta khẳng định hắn nói
được làm được, liền vô cùng buồn bực, Mã Văn Tài cũng không thèm để ý,
vươn tay túm ta lại, khuôn mặt kề sát bên tai ta, hơi thở nóng hổi thổi
lên vành tai, cúi đầu nói:
“Trong vòng ba ngày mà không xong, ngươi
tự biết hậu quả.” Hắn nói xong liền cười nhẹ, khiêu khích nhìn ta. Ta
bĩu môi, trả lời một câu “Đã biết”, khóe môi nhếch lên, tiếp tục đi theo hắn.
Tô An không hiểu sao lại không có nhà, trong nhà chỉ có một
mình Tô đại nương. Mã Văn Tài định vênh mặt hất hàm sai khiến người ta
đi nấu cơm, bị ta ngăn lại, nhã nhặn xin hỗ trợ Tô đại nương. Tô đại
nương cũng không nhiều lời, sảng khoái đáp ứng, xuống bếp nấu cơm cho
chúng ta.
Sau khi nàng đi rồi, Mã Văn Tài bắt đầu oán trách ta, không cần phải đối tốt với dân đen như vậy, nói là với kẻ hèn thì ngươi không cần cho bọn họ thể diện. Ta nghe lời này có chút mất hứng, nghiêm túc
nói cho hắn, ta cho tới bây giờ không quan tâm người khác có phải là dân đen hay không, nếu hắn về sau mở miệng ra còn nhắc tới từ dân đen, ta
sẽ không đi cùng hắn nữa. Mã Văn Tài bất đắc dĩ, xua tay nói: “Được rồi, được rồi, ngươi muốn thế nào thì thế đó, cùng lắm thì về sau ta không
nói nữa là được.”
Ta biết lập tức yêu cầu người kia phải thay đổi
thái độ là không có khả năng, cũng không so đo với hắn nữa, bởi vì Mã
Văn Tài ngại phòng của Tô An vừa mục vừa cũ, không muốn ăn ở đây, ta
liền mang bát đũa đã chuẩn bị sẵn xếp thức ăn vào, bưng khay đi theo Mã
Văn Tài trở về phòng ngủ. Đi được nửa đường liền đụng phải Tô An, hắn
đang vô cùng cao hứng, trong tay cầm một cái hầu bao, đúng là cái mà khi nãy Cốc Tâm Liên muốn tặng ta mà ta không nhận.
“Mã công tử, Diệp
công tử.” Tô An thấy chúng ta, liền cười tươi, cúi đầu vấn an. Mã Văn
Tài hiển nhiên cũng chú ý tới hầu bao trong tay Tô An, mặt không chút
thay đổi giật tay ta, ý bảo ta đừng nhắc đến chuyện này. Ta tự nhiên
cũng không ngốc mà đi vạch trần, chỉ gật đầu với Tô An, sau đó lại cun
cút đi theo Mã Văn Tài.
Tuy rằng ta đã ăn cơm, nhưng bữa tiệc này vẫn bị Mã Văn Tài ép cùng ăn. Người kia cũng không hỏi chuyện bản thân
trúng độc, chỉ hỏi ta mấy hôm nay ăn gì mà có vẻ gầy đi. Nhưng ta cũng
không có cảm thấy ta gầy đi a, lại gần hỏi hắn thì Mã Văn Tài liền ấp
úng muốn chuyển đề tài, hơn nữa còn đem chuyện ta nhận hầu bao của người khác ra giáo huấn. Buổi chiều theo thường lệ là đọc sách và luyện chữ,
Mã Văn Tài hưng trí dào dạt, còn đồng ý chơi cờ với ta, sau khi đánh cho ta thua thảm bại xong thì cười vui vẻ, châm chọc ta là đồ ngu ngốc vô
dụng, cầm kỳ thi họa, một thứ cũng không biết.
Ta thật sự ghét hắn rồi!
Ta bị lời này của hắn làm cho tức giận, liền quăng bàn cờ xuống đất rồi đi ra khỏi cửa. Mã Văn Tài chạy lại túm chặt ta, không hề e dè mà nói hắn
chính là thích ngu ngốc. Ta nghe xong liền đỏ mặt, một phen đoạt cái hầu bao kia lại, nói là phải trả cho Lương Sơn Bá, mượn cơ hội chạy mất.
Lúc ta tìm được Lương Sơn Bá, hắn đang cùng Chúc Anh Đài cưỡi ngựa ở sau
núi. Lúc ta đem trả hầu bao cho hắn, hắn thoạt nhìn có chút mất mát.
Chúc Anh Đài cũng không vui, tra hỏi Lương Sơn Bá là hầu bao kia ai cho
hắn, trong lời nói có ý muốn hắn trả lại hầu bao cho Vương Lan. Ta thấy
bên hông Lương Sơn Bá đeo một hầu bao thêu hình một đôi hồ điệp, liền
biết đó là do Chúc Anh Đài làm, cũng vỗ vai hắn cười cười, âm thầm hi
vọng hai người này tương lai sẽ có thể hạnh phúc.
Ở thế giới này, không có Mã Văn Tài ở giữa gây khó dễ, có lẽ bọn họ thật sự có thể thành một đôi cũng không chừng.
Đêm thất tịch, cũng là lễ thể hiện tài năng. Vào buổi tối, đám con gái
trong trường đều tụ tập ở trước núi, sau khi Hiệu trưởng và phu tử khai
tiệc liền bắt đầu hoạt động thi đấu xe chỉ luồn kim. Phần đông học sinh
đều tới xem náo nhiệt, riêng ta thì bị Mộc Cận kéo đi, vụng trộm mang
theo một cái hộp nhỏ, vòng qua núi đá, hướng về sau núi mà đi.
Như
lời Mộc Cận nói, thiếu nữ chưa lấy chồng, đêm thất tịch đều phải cúng tế cho Chức nữ nương nương, nếu không sau này sẽ không được hạnh phúc. Ta