
hác làm như vậy. Nếu không phải ta cố ngăn hắn lại, không
chừng hắn đã sớm đánh chết Tần Kinh Sinh rồi. Mà ta sở dĩ ngăn hắn lại,
thật ra một phần cũng là không muốn hắn giúp nàng ta, dù sao nữ nhân này lúc ở trong lầu xanh cũng từng giở trò quyến rũ Mã Văn Tài. Mặc dù nói
đến cùng nàng làm vậy cũng là vì muốn che chở cho ta và hai người Lương
Chúc, ta cũng không vì thế mà ghét bỏ nàng, cũng không vì nàng giống mẹ
của Mã Văn Tài mà ghen tuông, nhưng thực sự trong lòng vẫn có chút không thoải mái. Hơn nữa ta nghĩ, Ngọc Vô Hà đến trường Ni Sơn vốn không phải là vì tìm Tần Kinh Sinh.
Nhưng nếu không phải là tìm Tần Kinh Sinh,
vậy nàng tới tìm ai? Ánh mắt của ta nhìn khắp đám học sinh. Người kia
mặt đầy mâu thuẫn, hốc mắt cũng đã đỏ lên, bàn tay nắm chặt, phảng phất
như đang cố kìm nén sự đau khổ tột cùng.
Người này không phải ai khác, mà chính là Chúc Anh Đài!
Ta chỉ biết, Ngọc Vô Hà, quả nhiên có quan hệ với nàng! “Cái con tiện nhân này, ngươi tới trường làm gì? Còn không mau cút đi!
Cô muốn chết sao? Sao cô không biết xấu hổ thế!” Tần Kinh Sinh thấy Ngọc Vô Hà cứ dùng dằng không chịu đi, không khỏi đẩy mạnh nàng một cái,
khiến nàng lảo đảo lùi lại phía sau mấy bước, “Xéo! Còn không mau cút
đi!”
Ngọc Vô Hà ôm ngực đau đớn nhìn Tần Kinh Sinh, trong mắt
vừa ai oán vừa khó hiểu, nhưng nàng không bỏ đi, mà chỉ kiên định tiến
lên phía trước một bước, nhìn tất cả đám học sinh đang chỉ trỏ nàng, lớn tiếng nói: “Không, ta sẽ không đi. Ta sẽ không đi nếu ta không gặp được người ta cần gặp!”
“Cô đứng đây cả buổi, rốt cục là muốn tìm ai?” Vương Lam Điền từ trong đám người đi ra, nói, “Rốt cuộc ai mới là khách của cô?”
Ngọc Vô Hà ánh mắt quét qua đám người, lúc này nàng đột nhiên nhìn thấy ta,
vội vàng nói: “Ta muốn tìm Diệp Hoa Đường, Diệp công tử.”
“Diệp Hoa Đường? Diệp Hoa Đường ở đằng kia kìa!”
“Sao lại tìm hắn a?” Đám người sôi nổi bàn luận, nhưng cũng không có ai dám
lớn tiếng nói ra, ngay cả Vương Lam Điền cũng ngậm miệng thật chặt,
phỏng chừng là mấy ngày nay ăn đòn của Mã Văn Tài nhiều quá nên thành
bóng ma tâm lý rồi.
Chỉ có Tần Kinh Sinh đột nhiên giận dữ, nhìn Ngọc Vô Hà nói: “Được lắm, hóa ra Diệp Hoa Đường đến lầu Chẩm Hà để tìm cô!” Hắn nói xong nghiêng đầu trừng mắt nhìn ta một cái, lại nói với Ngọc Vô Hà, “Cô nói đi, rốt cuộc cô và Diệp Hoa Đường có quan hệ thế nào! Hai
người đi lại với nhau bao lâu rồi?”
Ngọc Vô Hà lạnh lùng nhìn hắn. “Ta và Diệp công tử mới gặp nhau lần đầu, tình cảm thuần khiết, ngươi đừng ngậm máu phun người.”
“Quỷ mới tin cô và Diệp Hoa Đường gặp nhau lần đầu! Cô là đồ đàn bà bỉ ổi vô liêm sỉ!” Tần Kinh Sinh tức đến thở ra khí, tiếp tục xô Ngọc Vô Hà bảo
nàng cút. Ngay cả Chúc Anh Đài cũng nhìn ta, bên trong ánh mắt mang theo một tia nghi hoặc. Mắt thấy Tần Kinh Sinh bởi vì hoài nghi ta và Ngọc
Vô Hà quan hệ không đứng đắn mà định động thủ đánh nàng, ta vội trừng
mắt nhìn Mã Văn Tài ý bảo hắn đừng hành động gì cả, còn bản thân ta xông lên phía trước, gần như điên cuồng tách Tần Kinh Sinh và Ngọc Vô Hà ra
xa nhau!
“Diệp Hoa Đường!” Tần Kinh Sinh vừa thấy ta đến gần Ngọc Vô
Hà, lửa giận càng bốc cao, chỉ thẳng mặt ta mà nói, “Ngươi có quan hệ
với loại nữ nhân này, vậy mà còn dám nói với hiệu trưởng là đến lầu xanh chỉ để cứu người, đồ tiểu nhân vô liêm sỉ! Ngươi nói đi, rốt cuộc các
ngươi có quan hệ gì!”
“Quan hệ gì? Là loại quan hệ đến mức muốn chuộc thân cho nàng, ngươi nói xem là quan hệ gì.” Ta lạnh lùng cười, xoay
người nâng Ngọc Vô Hà dậy. Tần Kinh Sinh vì câu nói của ta mà chết lặng, ta cũng không giải thích gì, chỉ hỏi Ngọc Vô Hà: “Ngọc cô nương, cô
nương tìm ta có việc gì?”
“Diệp công tử.” Ngọc Vô Hà chần chừ một
chút, rồi vội vàng nói, “Ta biết công tử là người tốt, ta muốn ngươi
giúp ta gọi Chúc công tử ra đây có được không? Là Chúc công tử hiểu lầm
ta, công tử ấy không chịu gặp ta, nếu…nếu có thể, ta muốn nhờ công tử
giúp ta giải thích với công tử ấy, ta không phải vì…”
“Cô được lắm,
đến cả Chúc Anh Đài cô cũng kéo hắn lên giường rồi sao!” Tần Kinh Sinh
vừa nghe được câu nói của Ngọc Vô Hà, càng giận hơn, ngay cả ta đứng
trước mặt hắn cũng không quan tâm, lập tức kéo Ngọc Vô Hà đi, giơ tay
lên định tát nàng! Ta vội vàng tiến lên định ngăn hắn lại, không ngờ
cũng bị Tần Kinh Sinh đánh tới một quyền, trúng vào gò má, khiến cả
người đau đến xiêu vẹo. Đến lúc ta đứng vững rồi, Ngọc Vô Hà đã bị hắn
liên tiếp tát vào mặt!
“Ngươi muốn chết!” Mã Văn Tài vừa thấy ta cũng bị đánh, nhất thời giận dữ, vội vàng chạy lại đỡ ta, nhấc chân lên đá,
ta lại ngăn hắn lại, không ngừng kéo áo hắn. Mã Văn Tài phẫn nộ chưa
tan, hung hăng trừng mắt nhìn Tần Kinh Sinh một cái, rồi nâng mặt ta lên xem xét vết thương. Ta cảm thấy chỗ thái dương hơi đau, nửa bên mặt
cũng bị cú đánh này làm cho bắt đầu sưng đỏ lên.
Lúc này, Lương Sơn
Bá và Chúc Anh Đài cũng nhảy từ trong đám người ra, túm chặt Tần Kinh
Sinh lại. Chúc Anh Đài còn bước từng bước về phía Tần Kinh Sinh, tát cho hắn một cái thật mạnh, quát to: “Huynh dám đánh cô ấy? Cô ấy là ngườ