
a mới thành công chữa được dịch hạch.
Nhưng mà loại độc này phi thường hiếm thấy, hiện giờ huyện Mậu lại đang rối
ren, căn bản không có thời gian đi tìm loại độc này. Mà ngay cả cứ cho
là chúng ta có thể ra khỏi huyện Mậu, phỏng chừng đến lúc tìm được loại
độc đó thì dân trong huyện cũng đã chết sạch rồi!
“Diệp…Diệp
công tử. Thật ra loại độc này, ta nhớ là trong huyện Mậu chúng ta, không phải không có.” Tứ Cửu thấy chúng ta lo lắng, liền đứng ở bên cạnh dè
dặt nói ra một câu như vậy. Ta và Lương Sơn Bá lập tức ngẩng đầu nhìn
hắn. Tứ Cửu có chút khẩn trương:
“Ta nhớ đại phu đã từng nói
qua, ca ca của Diệp công tử, hình như chính là nuốt độc này. Lúc ấy ta
còn nói, không hổ là công tử nhà giàu, ngay cả uống thuốc độc cũng phải
chọn độc hiếm…Ta nghĩ, dù sao cuối cùng hắn cũng chết, chi bằng bây giờ
dùng máu của hắn để cứu sống người trong huyện đi…”
“Hồ đồ!”
Lương Sơn Bá giận dữ, liền răn dạy Tứ Cửu. Tứ Cửu có chút ủy khuất, nói: “Cũng không phải là lấy hết máu của hắn mà, chỉ cần một chút làm thuốc
dẫn thôi…”
“Ngươi còn dám nói!” Lương Sơn Bá có chút tức giận,
muốn đuổi Tứ Cửu ra ngoài. Ta lại ngăn Sơn Bá huynh lại, trong lòng âm
thầm cân nhắc. Ca ca đã quan tâm đến huyện Mậu như vậy, khẳng định sẽ
không để ý việc phải lấy máu mình để cứu người. Nếu dùng một lượng máu
không nhiều lắm, cũng vẫn có thể được. Nhưng mà ca ca lúc trước cũng bị
trúng độc, hiện giờ lại nhiễm dịch hạch, trong cơ thể hắn độc tố quá
nhiều, nếu làm thuốc dẫn liệu có gây ra bệnh khác hay không…
Đúng lúc này, sư gia lại từ bên ngoài chạy vào, báo cho chúng ta, Tuân Cự Bá và Trần phu tử sắp chết rồi!
Mạng người quan trọng. Ta không dám chần chừ nữa, vội vàng chạy đến phòng
của ca ca, hỏi hắn có nguyện ý hay không dùng máu cứu người. Ca ca không nói hai lời, còn tỏ vẻ nếu cần, lấy hết máu của hắn cũng được. Bởi vì
đại phu sợ hãi không chịu tới gần, cho nên Lương Sơn Bá phải tự tay lấy
máu, máu của ca ca chảy ra đều là màu đen, thoạt nhìn rất ghê rợn, nhưng mà với tình trạng bây giờ mà nói, hết thảy cũng chỉ là để cứu ngựa chết thành ngựa sống mà thôi. Tất cả đều phải xem ý trời.
Không ngờ
máu của ca ca phối với thuốc, lại thực sự có hiệu quả. Mặc dù có một bộ
phận sau khi uống thuốc thì bệnh tình nặng lên rồi chết, nhưng đại bộ
phận mọi người đều còn sống. Chúng ta sau đó cũng tổ chức đem toàn bộ
chăn và gối đầu có khả năng chứa mầm bệnh đi thiêu, lại giết sạch chuột
trong thành, cuối cùng dịch hạch trong thành cũng coi như hết.
Nhưng dịch hạch không chỉ bùng nổ ở chỗ của chúng ta.
Quân của Mã Văn Tài đóng ở ngoài thành, không may cũng bị nhiễm dịch hạch “Ngoài thành, quân của nhà họ Mã cũng có rất nhiều người mắc bệnh, thật
sự là ông trời có mắt, khiến cho bọn họ bị vây ở đây, hừ, cầu cho dịch
hạch giết hết tất cả bọn chúng đi!”
Tứ Cửu cầm giỏ trúc, nghe thấy
chuyện đó liền kích động chạy tới thông báo tin tức. Nhưng thấy ta thần
sắc không tốt, liền im miệng không kể nữa. Lương Sơn Bá khẽ nhíu mày,
nghiêm khắc răn dạy hắn: “Tứ Cửu, ông trời đức hiếu sinh, ngươi làm sao
có thể tùy tiện nguyền rủa người khác?”
“Nhưng mà bọn hắn…”
“Bọn họ cũng chỉ là phụng mệnh làm việc, có ai nguyện ý xa nhà, đi chết ở
nơi đất khách quê người đâu?” Ta lắc lắc đầu, Tứ Cửu cũng biết bản thân
sai rồi, liền dừng một chút, sau đó không nhịn được nói tiếp, “Mặc kệ ra sao, thừa dịp tất cả quan binh của bọn họ đều bệnh nặng, chúng ta vừa
vặn có thể đánh đuổi bọn họ đi. Những người này đều không phải người
tốt, dám đem người chúng ta cử ra ngoài mua lương thực giết chết! Nhất
định phải để bọn chúng cũng phải chịu một cái giá đắt! Diệp công tử,
người đừng vì có quan hệ thân thiết với Mã Văn Tài, mà tha cho bọn họ,
vừa rồi ta đã thấy ngươi lén sai người thu thập thảo dược. Ta nói cho
ngươi biết, ngươi cũng phải suy nghĩ cho vị huynh trưởng ốm yếu của
ngươi, hắn đã mất nhiều máu như vậy, lại còn phải đi cứu mấy binh lính
ngoài thành, mạng của hắn, chỉ sợ cũng không giữ được đâu!”
“Tứ
Cửu!” Lương Sơn Bá nhíu mày. Ta không nghĩ tới hành động của bản thân
lại bị Tứ Cửu bắt gặp, trong lúc nhất thời có chút xấu hổ. Lúc này, lại
thấy Tuân Cự Bá từ trong phòng đi ra, sắc mặt tuy rằng vẫn còn tái nhợt, nhưng bệnh tình cũng đã thuyên giảm nhiều. Hắn lại gần vỗ vai ta, cao
hứng nói:
“Hoa Đường, ca ca của ngươi, thế nhưng vừa tỉnh lại
rồi! Vốn đại phu nói trong người hắn tích tụ nhiều độc tính, mấy ngày
qua luôn hôn mê, sợ rằng sẽ không qua khỏi. Nhưng vừa rồi ta có xem qua, cảm thấy hắn lại khá hơn nhiều, chẳng lẽ thuốc của Vương Lan cô nương
đã phát huy công hiệu? Ngươi nếu không tin thì vào xem một chút?”
Ta vừa nghe xong câu nói của Tuân Cự Bá, vội vàng bỏ lại Lương Sơn Bá và
Tứ Cửu, vọt vào trong phòng. Ca ca lúc này đang ăn, cũng không biết là
ai đưa cho hắn một cái bánh nướng vừa khô vừa cứng, lúc này hắn đang cố
sức mà cắn. Thấy ta vào, hắn liền buông bánh nướng xuống, hỏi ta:
“A Đường, ngươi sao vậy, đói bụng à? Ca ca có cái bánh này, lại đây ăn.”
Ta không nói gì, chỉ bước đến gần ca ca, cẩn thận nhìn