XtGem Forum catalog
Mã Văn Tài Ngươi Đáng Đánh Đòn

Mã Văn Tài Ngươi Đáng Đánh Đòn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324413

Bình chọn: 9.00/10/441 lượt.

sắc mặt của hắn,

tuy cơ thể vẫn gầy yếu, nhưng mà khí đen trên mặt cũng giảm đi, khôi

phục lại một chút hồng nhuận. Chẳng lẽ là hồi quang phản chiếu? Trong

lòng ta một trận khổ sở, nhịn không được ôm lấy ca ca, muốn nói cái gì

đó, lại nghẹn ở trong cổ họng, không nói ra nổi thành lời. Ca ca thở

dài, giơ tay vỗ vỗ đầu ta, khàn khàn nói:

“Tốt lắm, không có

chuyện gì nữa rồi, yên tâm, độc đã được giải, ta sẽ không chết. Đừng

khóc, A Đường ngoan, đừng khóc, ca ca không sao nữa rồi…”

“Độc

đã được giải?” Ta vội vàng đứng lên, kinh ngạc nói, “Sao lại như vậy?

Độc làm sao được giải? Chẳng lẽ ca ca, huynh tìm được Thiên Sơn tuyết

liên rồi?”

“Là dịch hạch.” Ca ca lại vỗ đầu ta, “Có lẽ là dịch

hạch đã trung hòa với hai loại độc kia, hơn nữa mấy hôm trước các ngươi

lấy máu của ta, cho nên độc tố trong cơ thể cũng theo đó mà ra ngoài,

sau đó ta cảm thấy thân thể ấm dần lên, đêm qua cũng nôn ra không ít máu đen, hôm nay liền phát hiện thân thể đang dần hồi phục. Vừa rồi đại phu cũng có đến khám, để lại cho ta một phương thuốc, nói là nếu uống theo

phương thuốc này, cùng với chậm rãi điều dưỡng thì sẽ hoàn toàn hết

bệnh.”

“Làm sao có thể…” Ta có chút kinh ngạc sững sờ, làm sao có thể, dịch hạch lại cứu mạng ca ca…Làm sao có thể…

“Có lẽ đại tẩu ngươi đột nhiên thay đổi ý kiến, không muốn ta đi cùng nàng. Có lẽ nàng thấy ngươi ở đây, biết ta đi sẽ không an tâm…” Ánh mắt ca ca nhìn về phía cửa sổ, nhìn chằm chằm những đám mây trắng đang trôi, ngẩn người vài giây rồi rất nhanh khôi phục tinh thần, nhẹ giọng nói:

“Chuyện ở đây, giao cho ta đi. Chuyện gì ngươi muốn làm thì cứ làm, đừng để tâm người khác nghĩ thế nào. Huyện Mậu tuy quan trọng, nhưng chuyện mà

ngươi muốn làm, ta nghĩ cũng rất quan trọng với ngươi. Nếu có chuyện gì

xảy ra, ta sẽ chịu trách nhiệm.”

“Không cần ca ca chịu trách

nhiệm, chỉ là, ta muốn xin ca ca thêm một ít máu nữa.” Ta cắn môi, “Ta

muốn đi cứu người, hiện tại phải đi.”

Ca ca không nói hai lời,

định cầm chủy thủ rạch một đường lên cổ tay. Ta vội vàng ngăn cản hắn,

sau đó sai người mang tới một cái chén nhỏ, cắt lấy một ít máu ở mao

mạch, rồi lại băng bó cẩn thận cho ca ca. Thảo dược đã sớm thu thập đầy

đủ, bởi vì bây giờ ta còn đang cầm quyền ở huyện Mậu, những người khác

cũng không bàn nhiều, lẳng lặng nghiền nát thành thuốc bột, sau đó vốn

định chuyển ra ngoài thành cho quan binh. Ai ngờ Mã Văn Tài lại ra lệnh

cho quân lính không được nhận bất kì thứ gì của dân huyện Mậu.

Bởi vì dịch hạch mà nhiều người trong đại quân đã tử vong, bây giờ rõ ràng

có thuốc chữa, tướng quân lại không cho bọn họ dùng, vì vậy một ít binh

lính của Mã gia bắt đầu có ý đồ làm phản. Chúng ta nhân cơ hội đó đem

gói thuốc cột chắc vào thân mũi tên, rồi bắn về phía doanh trại. Mã Văn

Tài lại ra lệnh đem thiêu hủy tất cả số dược đó, kết quả bản thân hắn

cũng bị nhiễm dịch hạch, hôn mê bất tỉnh. Vì thế nên mấy ngày kế tiếp,

ta và Lương Sơn Bá dốc hết sức đánh bại quân ngoài thành. Toàn bộ người

trong quân doanh cơ hồ đến một nửa là đã nhiễm bệnh, số binh linh còn

lại thì vô cùng hoảng sợ, vội vàng cầm lấy thuốc của chúng ta nuốt vào,

cũng không vây thành nữa.

Lương Sơn Bá và Tuân Cự Bá rốt cuộc

tìm được cơ hội, vội vội vàng vàng đi ra khỏi thành liên hệ với Chúc Anh Đài để mua lương thực, mà ta thì ở trong quân doanh tìm được Mộc Cận.

Tiểu cô nương đáng thương này tuy không bị mắc dịch hạch, nhưng luôn

phải sống trong cảnh nơm nớp lo sợ, vừa nhìn thấy ta liền khóc lớn. Ta

an ủi nàng một chút, sau đó nhanh chóng đi đến đại doanh của chủ soái

tìm Mã Văn Tài.

Mã Văn Tài còn đang hôn mê bất tỉnh, quân sư bên cạnh hắn sớm đã vào lúc dịch hạch bùng phát thì bỏ chạy, cho nên chỉ

còn Mã Thống ôm mũ giáp ngồi trong doanh trại chăm sóc hắn. Nhìn thấy ta đến, Mã Thống không khỏi thở phào, cảm kích nhìn ta, sau đó đi theo Mộc Cận ra ngoài. Mã Văn Tài mới mắc dịch hạch, cần phải nhanh chóng trị

liệu mới tốt, vì thế ta liền trực tiếp mang thuốc đã sắc cẩn thận bưng

đến giường, định dùng ống tre đổ thuốc vào trong miệng của hắn. Ai ngờ

vừa mới đặt vào, Mã Văn Tài lại tỉnh giấc, giãy giụa đẩy ta ra, mặt tái

nhợt nói:

“Ngươi vào đây bằng cách nào?”

“Đương nhiên là đi vào.” Ta kỳ quái nhìn hắn một cái, cầm chén thuốc lên, “Được rồi,

Văn Tài huynh, những lời thừa thãi không cần phải nói, trước uống thuốc

đã.”

“Đây là thuốc gì! Ai cho ngươi vào!” Mã Văn Tài vừa tỉnh

lại cáu giận, đẩy ta ra. Ta không nghĩ tới hắn đã ốm mà vẫn còn sung sức như vậy, lại chỉ lo thuốc bị đổ, cho nên cả người bị hắn đẩy ngã lăn

xuống đất, đầu thiếu chút nữa đập vào chân ghế dựa. Mã Văn Tài thấy thế

càng tức giận, lớn tiếng trách móc ta có đầu sao không chịu suy nghĩ,

thấy người ta đẩy cũng không né tránh! Ta cảm thấy cùng người không hiểu lí lẽ như hắn nói chuyện thật sự quá phí thời gian, vì vậy cố sức đứng

lên, không nói hai lời đẩy hắn ngã xuống giường, lạnh mặt nói:

“Uống thuốc cho ta!”

“Ta mới không uống thuốc do bọn dân đen làm!” Mã Văn Tài môi tím tái, nhưng vẫn mạnh miệng nói, “Diệp Hoa Đường, ta