
ít ngăn lại ta, cố sức
giải thích, “Diệp huynh ngươi đừng nóng giận, là ta nhìn lầm rồi, kỳ
thực ta chính là muốn nói, Văn Tài huynh đối với ngươi cũng không tệ,
Diệp huynh ngươi cũng đừng luôn luôn cãi nhau với hắn. Mọi người dù sao
vẫn là ở chung một chỗ, vì sao không thể sống tốt? Giống như ta và Anh
Đài vậy.”
Ngươi cùng Chúc Anh Đài là trường hợp đặc biệt được
không? Ngươi là người thành thật, Chúc Anh Đài tuy là có tính cáu kỉnh
đại tiểu thư, nhưng cũng là người hiểu ý, ở chung cũng không phải quá
khó, huống hồ là Chúc Anh Đài kia thích ngươi, làm sao nỡ khiến ngươi
khó xử? Nhưng mà cái tên Mã Văn Tài kia, cả ngày kì quái, động chút là
cáu giận, muốn ta phải thế nào tốt đẹp sống chung với hắn?
“Ai
nha, Diệp huynh!” Lương Sơn Bá thở dài, liên tiếp vỗ vai ta, thoạt nhìn
còn muốn khuyên ta, sau lại vẫn là không nói tiếp, ngược lại nói, “Đúng
rồi Diệp huynh, ta còn chưa kịp hỏi ngươi, đã nhiều ngày xuống núi, kết
quả thế nào?”
“Gì? Chúc Anh Đài không có nói cho ngươi sao?
Chúng ta đều là cùng nhau xuống núi.” Ta có chút kinh ngạc. Lương Sơn Bá lắc đầu, cười nói: “Anh Đài là Anh Đài, ngươi là ngươi. Anh Đài tính
tình yếu ớt, có đôi khi thích nháo thích cáu kỉnh, Văn Tài huynh lại
kiệt ngạo bất tuân, mắt cao hơn đầu, ngươi ở giữa bọn họ, những ngày qua hẳn thật sự đã rất vất vả rồi?”
Không thể tin được, thế mà
Lương Sơn Bá cũng biết rõ tính cách của Chúc Anh Đài. Chỉ là đã nhiều
ngày qua rồi, nói chung cũng không đến mức quá vất vả, chính là chuyện
của Mã Văn Tài khiến ta có chút ngoài ý muốn. Nếu không phải là vì hắn
lại bắt đầu lấy chuyện ngủ cùng giường ra nói với ta, ta cũng vốn là
muốn cùng hắn êm đẹp ở chung, lại nói tiếp, buổi sáng hôm nay, lúc ngủ
ta có vô ý đánh hắn một quyền, hẳn là bây giờ cái tên kia lại đang giận
ta.
Tùy tiện trả lời Lương Sơn Bá chút chuyện về việc mất đồ
cùng gặp đại thúc bán trà, lại kể cả chuyện thời điểm gặp vườn hoa đào
nở rộ, Lương Sơn Bá nói Chúc Anh Đài cũng có đem cành hoa đào kia đưa
cho hắn, còn nói thêm là hoa đào kia rất đẹp mắt, nếu như có thể ở trong thư viện trồng một ít thì tốt rồi. Ta nhớ hoa đào hẳn là thuộc loại cây có thể chiết cành mà đem gieo trồng. Lương Sơn Bá nghe xong thật cao
hứng, tỏ vẻ muốn về tìm Chúc Anh Đài, hỏi Anh Đài một chút ý tưởng,
thoạt nhìn còn giống như muốn trồng hoa đào khắp sau núi. Người này để
tâm ở việc học cùng tạp dịch rất nhiều, thế nhưng còn có thể nhàn rỗi
như vậy, cũng thật đáng để hâm mộ.
“Diệp huynh, ta còn muốn đa tạ
ngươi giúp chúng ta tìm được dòng suối kia.” Lương Sơn Bá lại nhắc tới
chuyện nước suối, xem ra phiền toái của hắn đã được giải quyết. “Ta đã
nói với Hiệu trưởng, lần này công lao của ngươi cũng có một phần. Đúng
rồi, ta nghe thấy Văn Tài huynh hình như luôn gọi ngươi là A Đường, cảm
thấy rất thân thiết. Nếu Diệp huynh không để ý, về sau Sơn Bá có thể
xưng hô với ngươi như thế được chăng?”
“Tốt lắm. Ta đây về sau
cũng gọi ngươi Sơn Bá.” Ta đối với Lương Sơn Bá không có chút gì phòng
vệ, liền sảng khoái đáp ứng. Kỳ thực người hiện đại xưng hô với nhau
chính là trực tiếp kêu tên thôi, nào có nhiều quy củ như thời cổ đại? Dù sao đối với ta, các ngươi thích kêu thế nào thì liền kêu như vậy đi.
Đến phòng ăn ăn cơm, hôm nay có khóa sớm, theo thường lệ bắt đầu từ Trần
phu tử giảng bài. Lại nói tiếp, từ tối hôm qua cho tới hôm nay, ta cũng
không có gặp Vương Huy Chi, hôm nay đến giảng đường cũng không thấy hắn
đâu. Ta thừa dịp Trần phu tử giảng bài liền than khát nước, lúc đi ra
ngoài uống nước liền lặng lẽ quay đầu hỏi Tuân Cự Bá đứng phía sau: “Ai, Cự Bá Cự Bá, ngươi nói xem Huy Chi huynh thế nào mà hôm nay không có
tới? Hắn không phải là dạy lớp thư pháp sao?”
“Đến dạy cái gì chứ,
hắn đã sớm đi rồi.” Tuân Cự Bá nói, nhìn ra ngoài phòng liếc nhìn một
cái để thăm dò, rồi dùng sách vở che mặt, cố ý dùng âm thanh sầu não
nói, “Ngay lúc học trò Diệp Hoa Đường xuống núi, vài canh giờ sau, chỉ
thấy Vương Huy Chi Vương tiên sinh buồn bã rời khỏi phòng, hai tay chắp
sau lưng, nhìn bầu trời thở dài: ‘Giai nhân đã đi, tiểu sinh ở lại nơi
này còn ý nghĩa gì?’. Nói xong những lời này, Huy Chi huynh liền vung
tay áo dài, nhanh chóng rời khỏi thư viện. “
“Giai, giai nhân là ai?” Trong buổi sáng hôm nay, ta một lần nữa lại bị hỗn loạn. Tuân Cự
Bá cười bỡn cợt, nói: “Này giai nhân, đương nhiên là chỉ Diệp huynh
ngươi !”
“Nói bậy, bộ dạng ta tuyệt đối khó coi!” Nói Chúc Anh
Đài là giai nhân còn không sai, thế nào lại liên quan đến ta? Ta cảm
thấy bộ dạng này của ta còn thực hung hãn.
“Không phải đâu, ai nói A
Đường nhìn khó coi ?” Lương Sơn Bá mở miệng nói chuyện, bởi vì hôm nay
Chúc Anh Đài không có tới, hắn cùng Tuân Cự Bá liền ngồi cùng nhau, giờ
phút này nghe đoạn đối thoại của chúng ta, liền góp thêm một câu, “Cái
kia, Diệp công tử của chúng ta chính là một công tử thanh tú, tuấn dật
phi phàm, nói là giai nhân, cũng là đúng thôi, ha ha!”
Hắn nói
xong cùng Tuân Cự Bá đều nở nụ cười, sau đó còn khoa trương nói rằng ta
hôm nay thoạt nhìn đặc biệt tron