
ẳng lẽ là…Lúc này đây…Cũng là do ta sao…
Là bởi vì ta chạm vào bức tường sách sao? Nhưng là sao có thể! Sách đâu có quá nặng, cũng không phải là tảng đá hay chậu hoa để trên giá, có nện
xuống, nhiều nhất cũng chỉ là đầu sưng phù thôi, làm sao có thể dẫn đến
nội thương!
Mặc cho ta ngàn vạn lần không tin, nhưng sự thật thắng lí luận, Mã Văn Tài hiện đang nằm ở đây, hôn mê bất tỉnh, khóe miệng lại
còn chảy máu, cho nên đây không phải là lúc để ta trốn tránh trách
nhiệm. Phải nhanh chóng đưa hắn đi y xá mới được!
Ta vội vàng mặc áo
ngoài vào, vén tay áo định đem Mã Văn Tài ôm lên, nhưng người này vóc
dáng rất cao, lại cường tráng, hại ta cố gắng nửa ngày, cánh tay đều mỏi nhừ, cũng không thể đem hắn ôm lên được. Ta định cõng hắn đi, thế nhưng người này đang hôn mê, cũng không thể phối hợp với ta, cuối cùng ta
cũng không có biện pháp, đành chạy đến phòng hạ nhân gọi Mã Thống, nhờ
hắn hỗ trợ, cuối cùng mới thành công đem Mã Văn Tài đặt trên lưng ta,
sau đó cố sức bước từng bước đến y xá bên kia. Mã Văn Tài rất cao, hơn
nữa tuy nhìn có chút gầy, nhưng thực sự không nhẹ, ta nghĩ hình như ta
thấp hơn hắn nửa cái đầu.
Mã Thống lúc đầu còn định chuyển công tử
nhà hắn lên lưng mình, hắn nói, ngươi đem công tử nhà chúng ta làm rơi
thì làm sao bây giờ? Sau cũng không biết thế nào, lại đột nhiên ngậm
miệng không nói nữa. Bất quá, ta cũng không có khả năng nhường hắn cõng, đừng đùa? Mã Thống so với ta còn thấp hơn nửa cái đâu, để hắn cõng
chẳng khác nào là kéo chủ tử của hắn đi, đợi đến lúc Mã Văn Tài tỉnh,
còn không đánh gãy chân hắn?
Nói thật ra, ta thật sự có điểm không
rõ, Mã Văn Tài đối với thư đồng nhà mình thái độ như vậy, Mã Thống lại
vẫn thành khẩn, toàn tâm toàn ý bán mạng cho hắn, Mã Văn Tài thật ra rất may mắn, về sau có cơ hội, hẳn là nên nhắc nhở hắn một chút, để hắn đối tốt với Mã Thống, đừng đánh Mã Thống nữa.
Bất quá, đại khái là hắn sẽ không nghe ta.
Mới cách y xá không xa, ta thật không may ở trên đường đụng phải Vương Lam
Điền cùng Tần Kính Sinh. Hai người kia cũng giống như mới rời giường
không lâu, hình như đang muốn đi ăn cơm, đột nhiên nhìn thấy Mã Văn Tài
hôn mê trên lưng ta, đều bị dọa giật mình. Tần Kính Sinh bị Vương Lam
Điền đá mông một cước, dè dặt cẩn trọng chạy tới, khuôn mặt tươi cười,
hỏi Văn Tài huynh đây là làm sao?
Ta thấy Mã Văn Tài còn đang hôn mê, bất tỉnh nhân sự, liền lộ ra thần sắc bất đắc dĩ, nói cho bọn họ tối
qua ta cùng Mã Văn Tài, bởi vì bất đồng một chuyện nên ta không khỏi có
chút nặng tay, đem hắn đánh thành trọng thương. Ai, Văn Tài huynh thật
sự là yếu ớt, ta mới chỉ đánh mấy quyền hắn đã hôn mê rồi, thực sự ta
đánh còn chưa đủ đâu, nắm tay vẫn còn chút ngứa ngáy, còn muốn tìm vài
người để tấu quyền nha? Tần Kính Sinh nghe ta nói lời này, sợ tới mức
vội vàng lui về sau vài bước, trở về nói lại với Vương Lam Điền, sau đó
ánh mắt hai người nhìn ta từ đối địch trở thành có chút sợ hãi, vội vội
vàng vàng tìm cớ trốn.
Hừ, hù dọa bọn họ một chút, cũng miễn cho về
sau lại theo ta sinh sự. Cố sức cõng Mã Văn Tài đến cửa y xá, thời điểm
lên bậc thang ta cảm thấy chân như muốn gãy rời, Mã Văn Tài lúc hôn mê
còn không ngừng nghiêng đầu lên bờ vai ta, hơi thở đều thổi vào lỗ tai,
ta có nghiêng nghiêng đầu cũng không thoát được, rơi vào đường cùng đành phải xem nhẹ, cố thêm chút sức đem Mã Văn Tài một mạch cõng vào y xá,
đặt hắn nằm trên giường, dựa vào một bên cửa sổ màu trắng.
Vương Lan
đã ra ngoài, trong phòng chỉ còn một mình Vương Huệ cô nương, thoạt nhìn hình như mới rời giường, trên mặt son mới tô một nửa. Đột nhiên nhìn
thấy ta cõng Mã Văn Tài đến, không khỏi kinh ngạc mà hét lớn: “Có chuyện gì vậy, có chuyện gì vậy?”
“Vương Huệ tiểu cô nương, Văn Tài huynh
bị thương”. Ta mệt đứt hơi, suýt nữa trực tiếp nằm sấp lên người bệnh
nhân, đành cố chạy nhanh vịn vào thành giường đứng cho vững, hướng về
phía Vương Huệ nói, “Văn Tài huynh bị sách đè, thời điểm ta phát hiện ra đã hôn mê bất tỉnh, ngươi mau xem bệnh cho hắn đi.”
“Đúng vậy, đúng
vậy, Vương Huệ tiểu cô nương, ngươi mau xem bệnh cho công tử của chúng
ta đi!” Mã Thống cũng ở một bên nói tiếp. Vương Huệ liếc mắt nhìn chúng
ta một cái, uốn éo thắt lưng, chậm rì rì đi tới, hướng tới giường, một
bên hỏi: “Bị sách đè? Bị đè thế nào? Là ngươi ném?”
“Này…Có thể coi
là vậy đi.” Thực ra là do ta nửa đêm đem bức tường sách đạp sụp, mới
khiến Mã Văn Tài bị đè lên, nhưng là lời này thực sự không nên nói cho
Vương Huệ.
“Hừ, xứng đáng!” Vương Huệ hừ một tiếng, cũng không biết
là nói Mã Văn Tài bị thương là xứng đáng, hay nói ta bị mệt là xứng
đáng, bất quá ta đoán là cả hai đều có. Dù sao nàng từ trước đến giờ vẫn là có địch ý đối với ta và Mã Văn Tài, ngày hôm qua còn nói ta giúp đỡ
Lương Sơn Bá làm việc là không có hảo tâm, bị Vương Lan giáo huấn vài
câu liền trừng mắt nhìn ta không nói tiếng nào. Ta thật sự không hiểu
được bản thân khi nào thì chọc phải vị ôn thần này, bất quá nàng muốn
thế nào thì thế đi, dù sao nàng cũng không phải người xấu, cùng lắm thì
thái độ hơ