
úc nào cũng đánh hắn.”
Ta không có đánh hắn a… Chẳng qua là mấy ngày nay nằm mơ luôn không may lại mơ đến võ quán cùng đại ca. Khóc a,
thật mà, ta thật sự không phải là cố ý …
Vì thế buổi tối ngày
thứ năm, trước lúc ngủ, ta rốt cục quyết định nói chuyện với Mã Văn Tài. Ta cảm thấy giữa chúng ta, cần thiết phải có một điểm phòng hộ.
“Ngươi lại muốn ép mình làm cái gì?” Mã Văn Tàu chú ý thấy ta bắt đầu xếp sách lên đầy giường, từng xấp từng xấp, không khỏi nhíu mày hỏi. Ta nhìn vết thũng ứ máu trên mặt hắn còn chưa tan, thực ngoan ngoãn nói cho hắn, ta chuẩn bị ở giữa hai chúng ta dựng một cái tường.
“Đều là do tướng ngủ của ta không tốt, hại Văn Tài huynh mấy hôm nay phải chịu ủy khuất”.
Mã Văn Tài sờ sờ cái mũi, có chút buồn cười. Ta lại tiếp tục nói: “Thật
ra, nếu có thể thì đem trường kỉ trở lại là tốt nhất, ta ngủ ở trường
kỉ, Văn Tài huynh ngủ trên giường, như vậy cũng miễn cho mọi người phải
chịu khổ.”
“Không được!” Mã Văn Tài một hơi đem lời của ta phủ
quyết. Ta buồn bực nhỏ giọng thì thầm: “Nhưng mà lúc ta ngủ trường kỉ
cũng không có loạn đánh người…”
“Ngươi chút nữa thì rơi xuống từ
trường kỉ!” Mã Văn Tài giận dữ nói. Ta nghe qua liền sửng sốt, ta như
thế nào không nhớ rõ ta đã từng từ trường kỉ rơi xuống?
“Đó là bởi vì ngươi ngủ như lợn chết, làm gì cũng không khiến ngươi tỉnh được!” Mã Văn Tài nổi giận.
Hự, được rồi, kỳ thực tuy rằng phần lớn thời điểm ta tỉnh lại đều là nằm
trên trường kỉ, nhưng cũng có hai lần là phát hiện bản thân đang nằm lăn ở dưới giá sách…Tuy rằng ta cũng không rõ bản thân tại sao lại lăn tới
nơi đó.
“Hừ, thành thật ngủ trên giường đi, ta cũng sẽ không hại
ngươi, đừng có tùy tiện ép buộc mình.” Mã Văn Tài hừ một tiếng, sau đó
cởi ngoại bào ra, chui vào trong chăn, xoay người ra chỗ khác, quay lưng về phía ta. Ta buồn bực nhức đầu, lại tiếp tục ở giữa chúng ta xếp một
núi sách.
Có lẽ, hẳn là chỉ cần thêm một lớp bình phong, nửa đêm hẳn là sẽ không đánh đến Văn Tài huynh đi? Trong học viện, sách đều thống nhất bìa màu lam. Ta cẩn thận đem đống
sách vở này đặt ở giữa hai người, nhưng lại không cẩn thận để đè lên một góc chăn của Mã Văn Tài. Tên kia quay đầu liếc ta một cái, liền rút
chăn ra, còn lùi vào bên trong một chút, rồi lại tiếp tục xoay người,
đưa lưng về phía ta.
Người này…
Ta lại thử dùng sách một lần nữa chặn lại góc chăn của hắn.
Mã Văn Tài không quay đầu lại, tay cố gắng kéo chăn ra.
Ta cảm thấy đùa rất vui, liền đặt lên trên thêm một quyển, chờ nhìn hắn
lại tiếp tục kéo. Kết quả là, Mã Văn Tài ngồi bật dậy, nắm chặt cái cổ
tay mà ta còn chưa kịp rút lại, kéo mạnh về phía trước! Ta nhất thời
không phản ứng kịp, thân mình liền bị nghiêng về phía trước, lập tức làm đổ cả “tường” sách, cái đầu nặng nề đập vào ngực hắn, cái mũi bị đập
đến đau.
AAAA, đau quá!
“Không muốn chết thì thành thật đi!” Trên đỉnh đầu có một thanh âm phẫn nộ quát.
Ta có ý đồ muốn đem tay bịt mũi hắn, kết quả phát hiện thủ đoạn của bản
thân bị Mã Văn Tài nắm rõ. Mã Văn Tài hừ một tiếng, buông lỏng tay ta,
nhìn ta nhanh chóng đứng lên, không nói một lời nào. Ta xoa xoa cái mũi, phẫn nộ rụt người trở về, đem đầu giấu sau đống sách vở, lại tiếp tục
công cuộc dựng tường sách. Mơ hồ cảm giác được Mã Văn Tài trừng ta một
lát, sau đó bĩu môi, tiếp tục nằm xuống ngủ.
Ta lại không dám tiếp
tục đi trêu hắn, sợ chọc vị đại gia này xù lông xụ mặt cho ta xem – được rồi, thật ra hiện tại hắn cũng đã xụ mặt rồi. Bản thân ta đành thành
thành thật thật dựng cho xong bức tường này, sau đó nằm xuống ngủ. Cứ
tưởng rằng lúc này hẳn là sẽ không còn vấn đề gì nữa, kết quả là, sáng
sớm ta đột nhiên bị một trận nổ làm bừng tỉnh, khi mở to mắt ra nhìn,
phát hiện bức tường sách đã không thấy.
Ta cho là bản thân đã nhìn
lầm rồi, kinh ngạc xoa xoa mắt, lại nhìn, vẫn là không có. Cúi đầu xuống phía dưới nhìn, ta phát hiện bức tường sách không biết khi nào đã sụp,
hơn nữa tất cả đều là hướng về phía bên kia của Mã Văn Tài, đem chôn
toàn bộ người hắn!
Ta trợn tròn mắt.
Mã Văn Tài nằm yên trên giường không nhúc nhích. Ta đem tay chọc chọc hắn, hắn cũng không có phản ứng gì.
Hự, chẳng lẽ là đã ngủ say? Nhưng động tĩnh lớn như vậy, hắn sao lại không tỉnh a…
Ta thử di chuyển mấy chồng sách, lại đi chọc chọc hắn, vẫn bất động,
chuyển qua vỗ vỗ, hắn vẫn là bất động, cuối cùng ta bắt đầu lay bờ vai
hắn, vẫn là bất động.
Ta nóng nảy, nhanh chóng đem sách vở trên người hắn dời đi, sau đó ghé vào bên tai hắn dùng sức kêu to: “Văn Tài huynh, tỉnh nha tỉnh nha, Văn Tài huynh!”
Mã Văn Tài vẫn như trước, không
nhúc nhích, dù ta có làm thế nào cũng không có phản ứng. Đúng lúc này,
ta mới chú ý tới khóe miệng của hắn có một dòng màu đỏ lặng lẽ chảy xuôi theo môi xuống dưới, nhàn nhạt mùi máu.
Văn Tài huynh, Văn Tài huynh thế nhưng lại bị thương! Nhưng là, làm sao có thể? Ở trong thư viện lâu đến vậy, hầu hết các học sinh khác không ít thì nhiều cũng từng bị
thương, nhưng là ta chưa từng thấy hắn bị thương bao giờ!
Đương nhiên, trừ bỏ hai ngày trước bị ta đánh đến bầm tím.
Ch