
ường chiếu, đắp chăn, trong
vòng ba ngày, toàn bộ ngươi đều phải làm! Đừng quên, đây là vết thương
do ngươi mà có, ngươi sẽ không muốn thoái thác trách nhiệm đi?” Nghĩa là hắn muốn ta làm việc của thư đồng sao?
Ta không hiểu.
Văn Tài huynh tình tính thực sự là ngày càng kì quái.
Giống như là ép người, nhưng cũng không hẳn là ép người. Tay ngươi bị thương, ta giúp ngươi làm chút việc, đó là đương nhiên, nhưng là giặt quần áo
và các thứ linh tinh khác, đó là việc của thư đồng, thân phận của ta
hiện tại chí ít cũng coi là con nhà gia thế, làm sao có thể vô duyên vô
cớ đi làm việc này? Bản thân ta thì cũng không sao cả, nhưng bị người
khác nhìn thấy thì cũng không tốt lắm.
“Chuộc tội thì chuộc tội,
nhưng loại việc của tôi tớ này, xin thứ cho Diệp mỗ không thể đáp ứng.”
Bởi vì nơi này có người ngoài, ta cũng không để ý nhiều đến Mã Văn Tài,
mà là trực tiếp đi về phía Vương Huệ xin chút thuốc, rồi dùng ánh mắt
bức bách Mã Thống hầu hạ công tử nhà hắn mặc quần áo, cùng nhau trở về
phòng. Bởi vì Mã Văn Tài bị thương, Mã Thống liền đi tìm phu tử thay hắn xin phép, ta lưu lại trong phòng giúp hắn bôi thuốc lên cánh tay. Trong quá trình bôi thuốc, ta phát hiện trên cánh tay hắn khắp nơi đều là
sẹo, vừa thấy liền biết là vết thương cách đây rất lâu, hình như là bị
người dùng roi hoặc mộc trượng tạo thành.
Đây là có chuyện gì? Là ai
đánh hắn! Động tác bôi thuốc của ta, vốn là rất mạnh tay, nhưng nhìn
thấy tình huống này, lại lặng lẽ chuyển nhẹ. Mã Văn Tài hình như chú ý
đến lực độ của ta có biến hóa, cũng cúi đầu nhìn thoáng qua cánh tay của mình, khóe miệng cong lên một nụ cười châm chọc. Ta cảm thấy tươi cười
kia có chút chói mắt, liền nhanh chóng tìm đề tài khác để hỏi:
“Văn Tài huynh, vừa rồi ở y xá, tại sao đột nhiên lại muốn ta làm việc của thư đồng?”
“Không phải ngươi không bằng lòng sao?” Mã Văn Tài thản nhiên nói. Nói xong
lời này, hắn cũng không để ta bôi thuốc, bản thân dùng tay kia đem tay
áo kéo xuống, trên mặt thái độ có chút không vui: “Ta cũng chỉ là thuận
miệng liền nói, dù sao ta cũng biết, ngươi khẳng định sẽ không đồng ý
làm. Huống chi bị thương cũng là do ta tự tìm lấy, nghiêm túc mà nói,
cũng không phải tại ngươi, ngươi cũng không cần cảm thấy có lỗi.”
Hắn nói như vậy, ngược lại khiến ta cảm thấy có chút băn khoăn, thanh âm nói chuyện cũng trở nên bình tĩnh.
“Văn Tài huynh, ngươi hẳn phải biết, mọi người đều là học sinh cùng trường,
loại chuyện này thực khiến người ta khó xử. Huống hồ ngươi còn có thư
đồng…”
“Có thư đồng thì thế nào? Diệp Hoa Đường, ngươi không cần phải nói những điều vô nghĩa ấy. Ta hỏi ngươi, nếu hôm nay người bị thương
không phải là ta, mà là Lương Sơn Bá hoặc là Chúc Anh Đài, ngươi sẽ như
thế nào? Hừ, ta nghĩ, nếu là Lương Sơn Bá, thậm chí còn không cần hắn mở miệng, ngươi liền lập tức làm luôn!”
Cái kiểu nói này là sao? Ta có chút tức giận.
“Ngươi thế nào lại có thể so sánh lung tung? Sơn Bá huynh căn bản sẽ không có
khả năng bắt ta làm công việc của thư đồng, huống hồ ta cũng không có
khả năng làm cho hắn bởi vì ta mà bị thương, loại chuyện này ngay từ đầu đã không có khả năng xảy ra!”
“Đúng vậy, ngươi căn bản sẽ không để
Lương Sơn Bá bị thương, mà Mã Văn Tài ta thì là xứng đáng bị đánh, được
rồi, Diệp Hoa Đường, ta đã hiểu ý của ngươi, ngươi cho tới bây giờ cũng
không có coi ta là bạn cùng phòng, mệt cho ta còn luôn đem ngươi làm
bằng hữu. Ngay cả Vương Huy Chi từ cái địa phương quỷ quái nào đến thì
ngươi cũng đối với hắn tốt hơn ta gấp trăm ngàn lần!” Mã Văn Tài lạnh
lùng trừng mắt nhìn ta, khẩu khí hung ác, lại ngầm mang theo một chút
bất mãn lên án. Nói xong câu này, hắn đột nhiên lại xoay người, cúi đầu, nhỏ giọng nói:
“Ở thời điểm tại rừng hoa đào, ngươi rõ ràng không
như thế…Ta chỉ biết là, lúc ngươi ở thư viện, trong mắt cũng chỉ có
Lương Sơn Bá bọn họ, ngay cả ta bị thương, cũng không quan tâm…”
Trong thanh âm của hắn mang theo một chút mất mát cùng khổ sở. Ngực của ta
liền lập tức như bị đè nèn, trái tim cũng ẩn ẩn đau đớn. Dường như thông qua người nam tử cô đơn trước mặt, ta phảng phất nhìn thấy một tiểu cô
nương lẳng lặng ôm đầu gối, ngồi xổm ở một góc võ quán, đôi mắt đen vô
thần trống rỗng. Năm tháng đã lấy đi của nàng tính trẻ con, lại thêm một phần cô độc buồn thương.
“Thật xin lỗi…” Nước mắt của ta đột nhiên
chảy xuống, Mã Văn Tài hình như sửng sốt một chút, thanh âm nhẹ nhàng
hỏi ta: “Như thế nào?”
“Thực xin lỗi, là ta quá ích kỷ…” Ta cắn cắn
môi, cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm giác bi thương. Cũng không
phải là bởi vì nhớ tới những điều trong kí ức, mà nói đến cùng, chỉ là
vì một người, bởi vì bị ta bỏ qua mà đang tức giận.
Ở trong mắt hắn, hắn thực cần ta đến thế sao?
Ta nguyện ý làm bạn với Lương Sơn Bá, thật ra còn vì hắn là người hiền
lành dễ thân, cũng thực lòng nhiệt tình quan tâm đến ta, hơn nữa, chúng
ta không đi cùng nhau nhiều lắm, ta cũng là thực nguyện ý trợ giúp hắn
mọi chuyện. Nhưng dù thế nào, đối với Lương Sơn Bá mà nói, quan trọng
nhất với hắn vẫn là Chúc Anh Đài,