
g sáng tuấn tú, nói là tóc chải vuốt so
trước nhìn chỉnh tề đẹp mắt hơn nhiều. Ta đoán ra cái này là vì Mộc
Cận giúp ta chải tóc, mặc dù có chút không muốn thừa nhận là bản thân
búi tóc loạn cào cào, nhưng là nghe bọn hắn khích lệ, vẫn là cảm thấy
thật cao hứng, đang định tỏ ra khiêm tốn, khen bọn họ hôm nay cũng là
rất có tinh thần, lại nghe thấy Mã Văn Tài hừ lạnh một tiếng, gạt rơi
sách vở.
Hự, chẳng lẽ là không ca tụng hắn khiến hắn mất hứng ?
Ta đây biết sai liền sửa, nhanh chóng thêm vào, nói: “Thật ra Văn Tài
huynh cũng là phi thường thanh nhã tuấn khí.”
Mã Văn Tài động
tác đột nhiên dừng một chút, nhanh chóng quay đầu đi chỗ khác, nửa ngày
sau mới nói một câu: “Đừng có nói bừa, chăm chú nghe giảng bài đi.” Ta
mơ hồ nhìn thấy tai hắn hơi hơi ửng đỏ.
Người này… Sẽ không là phải là thẹn thùng chứ…
Không đợi ta nhìn kỹ, Trần phu tử đã từ ngoài bước vào, bên cạnh hắn còn có
môt người mặc cẩm phục, thân thể đẫy đà, nói chung là, rất có dáng
dấp quan to. Người này đầu quấn khăn màu ngọc, trên người cẩm bào rực
rỡ, mặt trát phấn trắng thật dầy, môi tô son, trên tay cầm một thanh
quạt xếp, nghênh ngang đi vào giảng đường. Hắn ngẩng đầu nhìn quanh
giảng đường một vòng, lỗ mũi hừ nhẹ một tiếng đầy khinh thường.
“Vương đại nhân, mời.” Trần phu tử động tác ngại ngùng khom người với vị nam tử kì quái kia, nhường hắn đi lên trước, rồi mới theo sau, thanh
thanh yết hầu, hướng tới học sinh ngồi dưới lớn tiếng nói:
“Các bạn
học sinh, tin rằng đại bộ phận mọi người đều đã biết đến tục danh của vị đại nhân này, chỉ có một số ít xuống núi làm việc mới không biết, nên
ta sẽ giới thiệu lại một chút. Vị này, chính là người được triều đình
phái xuống để kiểm tra đánh giá khách quan, Vương Trác Nhiên Vương đại
nhân, hôm nay hắn tới đây, là muốn nói riêng một câu, sắp tới sẽ có
kiểm tra đánh giá.”
Vương đại nhân hơi hơi mở to mắt, phấn trên
mặt liền rớt xuống một lớp dầy. Hắn dùng khóe mắt nhìn bên trong giảng
đường, bỗng nhiên nói:
“Đã nhiều ngày ở trong thư viện, ta quan sát được không ít việc, cũng nhìn thấy không ít người trong ngoài bất nhất, có vẻ dối trá! Hừ, đừng tưởng rằng có thể giấu giếm trước mắt của bản
đại nhân!”. Hắn nói xong, ánh mắt liền hung hăng đảo qua ta, lỗ mũi hừ
một cỗ khí, uốn éo uốn éo đi ra. Trần phu tử cũng hừ một tiếng, đi theo
sau mông Vương đại nhân, ta bị liếc mắt có chút không hiểu gì, hơn nửa
ngày mới ý thức được hắn không phải là trừng ta, mà là trừng Lương Sơn
Bá ngồi phía sau ta.
Hự, những ngày kia rốt cuộc đã xảy ra cái gì? Vì sao Vương Trác Nhiên lại không thích Lương Sơn Bá? Ta có nghe Tuân Cự
Bá nói mấy ngày nay Lương Sơn Bá đều hầu hạ vị Vương đại nhân kia, từ
múc nước tắm rửa, thu dọn phòng, còn tặng cả hộp son bột nước chất
lượng tốt nhất, lúc đầu Vương Trác Nhiên cũng đối tốt với Lương Sơn Bá,
nhưng sau đó không biết tại sao, đột nhiên lại chuyển biến một trăm tám
mươi độ, bắt đầu khắp nơi gây khó dễ.
Ta mơ hồ cảm thấy, hình
như là Trần phu tử ở phía sau nói xấu gì đó. Trước giờ Trần phu tử luôn
đối với Lương Sơn Bá ấn tượng không tốt lắm, lúc nào cũng muốn mượn cơ
hội giở trò xấu sau lưng. Ngược lại, Mã Văn Tài tuy rằng không có quan
hệ hữu hảo với Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài, nhưng cũng sẽ không chơi
xấu, mọi chuyện giữa họ nói chung vẫn bình an vô sự.
Sau đó mấy
ngày, trong thư viện cũng không có phát sinh chuyện gì đặc biệt. Mộc Cận ở phòng bên nghỉ ngơi hai ngày, sau đó liền vội vội vàng vàng quay trở
lại Thái Nguyên. Thật ra, nàng vốn muốn ta viết hồi âm, nhưng nếu là để
Diệp gia bên kia nhìn thấy bút tích của ta, trên cơ bản là muốn ngốc ở
trường này cũng không được nữa. Cho nên ta chỉ để cho tiểu cô nương này mang theo lời nhắn cùng tín vật trở về, còn dặn dò nàng không cần vội
vã, đi đường an toàn mới là quan trọng.
Bất quá nói đến an toàn, trừ
bỏ Mộc Cận ở bên ngoài, trong thư viện còn có một người, tình cảnh hiện
tại… Tựa hồ cũng không quá an toàn.
Người kia chính là Mã Văn Tài.
Mà đầu sỏ khiến cho hắn lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm, vừa đúng lại chính là tại hạ.
Việc này muốn nói phải kể từ ngày trước, từ thời điểm ta cùng hắn chung
giường. Tối hôm đó, Mã Văn Tài bị lời nói của Mộc Cận làm cho tức giận,
liền đem trường kỉ trong phòng bỏ đi, bắt ta cùng hắn ngủ chung. Sau đó
ta chạy tới ngủ nhờ trường kỉ trong phòng Lương Sơn Bá, nửa đêm bị hắn
mang trở lại, sau đó,…kết quả chính là, buổi sáng ta tỉnh lại, Mã Văn
Tài đã bị trúng một quyền của ta.
Ngày hôm sau, trường kỉ lại bị Mã
Thống vào lúc nghỉ ngơi vô tình làm hỏng, hại ta không thể không miễn
cưỡng ngủ lại trên giường một đêm, ngày thứ hai buổi sáng sau khi tỉnh
lại ta phát hiện, Mã Văn Tài trên mặt lại có thêm một con mắt tím bầm.
Ngày thứ ba, ngày thứ tư… Trong thư viện nhân bắt đầu nghị luận ồn ào. Lương Sơn Bá còn chạy riêng tới hỏi ta, rốt cuộc mấy ngày nay Mã Văn Tài đã
làm gì ta.
“A Đường, ngươi đừng bắt nạt Văn Tài huynh.” Lương Sơn Bá
nghiêm trang nói với ta, “Văn Tài huynh không phải là người xấu, ngươi
đừng l