
cùng Nhậm Khải, đã ly hôn."
Nói xong vì sợ Mộ Thường Thanh lo lắng cô vội vàng giải thích, "Người
đừng lo lắng, không có chuyện gì cả, ca ca nói, công ty không phải chịu
ảnh hưởng gì hết, con cũng đã xử lý tốt mọi chuyện rồi."
Hai tròng mắt ẩn tình của Mộ Tình liếc nhìn Mộ Diễn, lập tức tầm mắt
anh trở nên lạnh rồi xoay đầu đi. Tầm mắt của cô nhìn anh là có ý gì? Mộ Thường Thanh thở dài, lại nhìn về phía Mộ Diễn, trong lòng có chút bùi
ngùi.
Ông không phải là lão già cổ hủ, đứa nhỏ Mộ Diễn luôn giữ được trạng
thái trầm ổn, thông minh nhưng lòng dạ quá hẹp, nên trước kia người xem
thường anh không hề ít, trong lúc Mộ Diễn và Tình Nhi nảy sinh tình cảm
ông lại nhìn không ra. Năm đó quả thật xí nghiệp đi vào bế tắc, nhưng
là, ông không phải vì nguyên nhân này mới gả con gái của mình cho người
mà nó không yêu.
Lúc trước, Tình Nhi cực kì vui vẻ đáp ứng hôn sự với Nhậm Khải . Cho
đến ngày hôm nay, suy nghĩ kĩ lại mới bình tĩnh hướng tới chuyện ly hôn, mà không hề náo loạn khiến dư luận xôn xao, coi như đó là công lao to
nói chuyện nhiều lớn rồi.
Chỉ là, khi nhìn bộ dáng hiện tại của bọn họ, muốn trở lại như lúc
trước e rằng rất khó, nhưng mà vô luận như thế nào, ông vẫn là cha của
Tình Nhi, hiện nay, việc duy nhất ông có thể làm đó là kéo lại khoảng
cách giữa hai đứa.
Nghĩ tới đây, Mộ Thường Thanh bảo Quý Minh Tuệ và Mộ Tình đi ra ngoài,
"Hai người ra ngoài trước đi, tôi cùng Mộ Diễn nói chuyện công ty một
chút."
Mộ Diễn tiện tay kéo cái ghế dài ngồi xuống, sắc mặt của anh vẫn bình
tĩnh như mọi ngày, theo đến nơi này anh chưa từng mở miệng nói chuyện
một lần, đối với Mộ Thường Thanh trong lòng anh chiếm đa số là sự biết
ơn, nhưng mà hiện tại ông ấy lại muốn đặt ra yêu cầu với anh, Mộ Diễn
cảm thấy đau đầu.
"A Diễn, cha nhìn thấy Tình Nhi vẫn đang còn rất nhiều tình cảm với
con, lúc trước không thể để hai đứa đến với nhau đó là lỗi lầm lớn nhất
của cha, cha không nên làm tổn thương tình cảm trong lòng Tình Nhi, cũng không nên gả nó cho Nhậm Khải. Hiện tại, chúng ta đang sống ở một thời
đại mới, cho dù tình cảm có chút bất hoà nhưng sống với nhau lâu năm sẽ
hình thành thói quen tình cảm, cũng không dẫn đến chuyện ly hôn như bây
giờ."
"Con hiểu bây giờ bản thân cha muốn gì mà, e rằng cha không còn sống
được bao ngày, điều trước khi chết cha lo nhất là Tình Nhi. Ngoài mặt nó tỏ ra bình tĩnh nhưng sâu trong nội tâm của nó lại đang nhảy múa loạn
lên, cha chỉ sợ sau này sẽ không có ai vừa ý nó. Tình Nhi nói cho cha
biết, con vẫn chưa có đối tượng, A Diễn, yêu cầu này của cha có lẽ hơi
quá đáng, nhưng mà sau khi cha trăm tuổi, con có thể chiếu cố nó thật
tốt không?"
Mộ Thường Thanh nói lời khẩn thiết, sắc mặt Mộ Diễn hơi trầm, anh mím
môi, thật lâu sau vẫn không lên tiếng trả lời, trước mắt đột nhiên hiện
ra bóng dáng của Tử Ca , đôi mắt trừng trừng, dáng vẻ buồn bực đáng yêu, thậm chí đã có lần vì thích nhìn dáng vẻ tức giận của cô mà anh đã cố ý trêu đùa cô môt chút.
Đợi không được câu trả lời của Mộ Diễn, lại nhìn thấy khuôn mặt thất
thần của anh, nhất thời Mộ Thường Thanh không biết đứa nhỏ này đang suy
nghĩ cái gì, ông ho khan hai tiếng nhắc nhở Mộ Diễn.
Phục hồi tinh thần lại, Mộ Diễn thay ông dịch dịch góc chăn, anh đứng
lên, thân thể cao lớn tạo áp lực lớn cho người đứng bên, tầm mắt của anh bình tĩnh vô cùng, "Cha, tập đoàn Mộ thị luôn là của Mộ Tình , nếu có
một ngày em ấy tìm ra người đàn ông tốt có thể gánh vác mọi chuyện, thì
lúc đó con sẽ đem Mộ thị chuyển giao cho bọn họ. Đương nhiên, nếu họ cần sự hiệp trợ của con, con sẽ không chối từ."
Cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra, Mộ Tình đứng ở cửa, sắc mặt của cô
trắng xanh, một đôi đồng tử rưng rưng trừng mắt nhìn Mộ Diễn, "Anh, ý
của anh quá rõ rang, có phải anh không cần em, phải không?"
Còn chưa có nói xong, nước mắt đã chảy xuống, Mộ Tình xoay người rời
đi, nước mắt nhỏ giọt trên khuôn mặt trắng bệch, cô không để ý người
phía sau gọi như thế nào cứ thế mà đi, nhất thời Mộ Thường Thanh kích
động, cả người ho mạnh lên, "Tình Nhi."
Nghe được tiếng ho khan của Mộ Thường Thanh, Mộ Tình dừng bước xoay
người chạy vội tới, "Cha, người đừng kích động, con cùng ca ca. . . . .
."
Cô cắn môi, nhìn về phía Mộ Diễn,người đàn ông lại không rên lên một
tiếng, Mộ Thường Thanh ngẩng đầu nhìn về phía Mộ Diễn, ánh mắt của anh
phức tạp vô cùng, đột nhiên thần sắc của Mộ Diễn chuyển lạnh. Anh không
muốn bị người khác áp bức, nhưng mà tình trạng hiện tại của Mộ Thường
Thanh và những gì ông đã làm cho mình khiến anh không nhẫn tâm cự tuyệt.
"Nhường một chút, để chúng tôi kiểm tra."
Đang ở giằng co, bác sĩ đẩy cửa chạy vào. Mộ Diễn xoay người đi ra
ngoài, trên người anh vẫn mặc bộ tây trang màu tím, nổi bật lên thân
hình cao ngất của anh.
Mộ Tình đứng ở phía sau, ngón tay cô kéo cổ tay áo Mộ Diễn, "Ca ca, cho dù chỉ là lừa gạt cha, cũng không được sao?" Nói còn chưa nói xong,
nước mắt vội chảy xuống.
"Hơn nữa, ca ca không thể tiếp nhận Tình Nhi sao? Mấy năm nay, trong
lòng em đều có ca ca, là Tình nhi đã không còn