XtGem Forum catalog
Mảnh Vá Trái Tim

Mảnh Vá Trái Tim

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325153

Bình chọn: 7.00/10/515 lượt.

ng chắc chắn hỏi.

Cô cười, lắc đầu, “Dì không sốt, nhưng trong người thấy mệt một chút.” Mấy hôm nay, tâm trạng cô chỉ một màu xám xịt, rất sa sút.

“Uống thuốc chưa?” Nét mặt Phi Phàm không che giấu được nỗi lo lắng.

Chưa uống.

Cô sợ uống thuốc, cô đến ngay cả một đứa trẻ con cũng không bằng.

Nhướng môi, cô đang không biết nói gì.

“Bùm” dưới lầu có một tiếng nổ cực lớn.

Cô kinh ngạc, sao giống tiếng nổ trên ti vi vậy chứ?

Lại một tiếng “bùm” nữa, lửa bốc ngùn ngụt, khói đen bao trùm.

Đúng là bị nổ rồi.

Không có nhiều thời gian để sợ hãi, cô vội vàng bế Phi Phàm đang kinh động đờ cả người ra, chạy xuống lầu.

Lửa, lửa, lửa!

Một cuộn khói đen đặc vồ tới, đứa trẻ sáu tuổi ôm chặt lấy cô, cô bị cuộn

khói đen làm cho choáng váng, cả tầng lầu bằng gỗ bị ngọn lửa bao trùm.

Cô dùng chăn bịt mũi Phi Phàm, không để nó hít phải khói đen.

“Dì…” Đứa trẻ mới sáu tuổi tỏ ra vô cùng sợ hãi, nắm chặt lấy vạt áo cô, gọi cô là dì theo bản năng.

Nhìn thấy đôi mắt hoảng loạn, kinh hoàng, sợ hãi và cô độc hệt như mình, hai chân cô như được tiếp thêm sức mạnh, “Đừng sợ, dì ở đây!”

Ngọn lửa như một đàn rắn hung hãn, dữ dằn lao về phía họ.

Hai chân cô vội vàng chạy trên nền nhà đã bắt lửa, bắt đầu cháy lan.

Cô thành công chạy xuống dưới lầu.

Nhưng, cô phát hiện, tình hình ở dưới lầu còn tồi tệ hơn.

“Phi Phàm, Chức Tâm!” Viện trưởng bị ngọn lửa giữ lại ở đầu bên kia, hốt hoảng gọi tên họ.

Đám trẻ sợ hãi khóc thét, khóc cho ngôi nhà chung của mình đang bị lửa thiêu rụi.

Ngọn lửa càng lúc càng hung hãn, không khí càng lúc càng ít, cô giữ chặt ngực mình, hổn hển thở dốc.

Làm sao đây? Làm sao đây? Làm sao đây?

Chăn không đủ lớn, nếu liều mình xông ra ngoài, cả hai đều sẽ cháy thành tro.

Đợi đội cứu hỏa đến?

“Ầm” lại một tiếng nổ nữa, lửa càng dữ dội hơn.

Đuôi mắt cô nhìn thấy một chiếc thùng rỗng cao bằng nửa người chưa bị cháy, cô vội vàng nhét Phi Phàm vào trong.

“Dì sẽ đẩy con ra ngoài!” Cô cố hết sức bắt đầu lăn chiếc thùng.

Ban đầu, lực yếu, cô đẩy rất chậm chạp, nhưng một đốm lửa nhỏ rơi trúng người cô, cô đau đến nỗi suýt rơi nước mắt.

Bên cạnh đều là tiếng lách tách của các đồ vật bị cháy, cô không biết lấy

đâu ra sức mạnh, lấy hết dũng khí, đẩy nhanh chiếc thùng ra ngoài.

Thằng bé mới sáu tuổi, nó không thể chết, không thể chết!

“Viện trưởng, đón lấy chiếc thùng!” Cô cố hét.

Chỉ còn cách mười mét, nhưng lửa sắp bao trùm tất cả, cô cố hết sức đẩy lần cuối cùng.

“Dì…” Phi Phàm đầu óc choáng váng mắt hoa lên nhưng nó vẫn kêu lên đến xé lòng.

Không được!

Thằng bé mới sáu tuổi, đã biết gì là sống chết.

Cô đẩy Phi Phàm ra được đến ngoài thì bị ngọn lửa chắn ngang.

Cô gập người xuống, khói đen xộc vào mũi khiến nước mắt chảy ra, nhìn

không rõ phương hướng, cô giống như một chú nai bị mù, hoảng loạn xoay

lòng vòng, tiếp tục tìm con đường sống.

Cô nhớ có một cửa sau.

Lửa, giống như con rắn đang vặn mình múa máy, hát ca.

Thần chết từng bước từng bước áp sát cô.

“Ầm”, “ầm”, “ầm” tiếng nổ bình ga liên tiếp.

Không biết là miếng sắt gì bay tới, cắm phập vào lưng cô, cô đau đớn ngã bổ xuống nền nhà.

Miệng đau nhói.

Cô đưa bàn tay ám đầy khói đen quệt lên miệng, một dòng máu tươi trào ra.

Trong lòng bàn tay cô, là một chiếc răng cửa đã bị gãy.

“Ầm.”

Sức nóng chung quanh khiến người ta tuyệt vọng.

Khiến người ta tuyệt vọng…

Làm sao đây? Hình như không thể thoát ra ngoài được nữa rồi…

Vùng vẫy, bỏ cuộc, lại vùng vẫy.

Nhưng giây phút này, đầu cô bỗng hiện lên hình bóng anh.

“Vì sao… em… không chết… chết… đi… thì tốt quá…”

“Vì sao… em… không chết… chết… đi… thì tốt quá…”

“Vì sao… em… không chết… chết… đi… thì tốt quá…”

Tối đó, anh đau khổ lẩm bẩm, như một cuốn phim quay chậm, lời nói của anh cứ tua đi tua lại trong đầu cô.

Chết đi…

Chết đi…

Đúng vậy.

Vì sao cô không dứt khoát chết đi cho rồi, thế thì nút thắt chết đau đớn này sẽ được gỡ ra.

Vặn người vì sức nóng dữ dội, cô ngã ra đất, thẫn thờ nhìn bầu trời đang chuyển động.

Giống như bị thứ gì đó đâm trúng, bị thứ gì đó mê hoặc.

Cô đột nhiên mất đi ý chí sinh tồn.

“Ầm” bình gas cuối cùng nổ tung.

Tháng Mười Một, cuối thu.

Thật ra, anh không thích uống rượu.

Men rượu sẽ ảnh hưởng đến hoạt động bình thường của đại não, sẽ ảnh hưởng đến sự quyết đoán và bình tĩnh của con người.

Men rượu, nó có tính mê hoặc, nó sẽ khiến bạn bắt buộc phải uống nhiều hơn vào ngày mai.

Trước đây, anh thật sự không thích uống rượu, dù rằng tửu lượng anh khá cao.

Nhưng bây giờ, lúc anh cảm thấy vô vị, uống vài ly cũng không tệ.

Đặc biệt là trước khi đi ngủ.

Anh bắt đầu thích một mình, mười hai giờ đêm, ngồi ở ban công, bên cạnh là

vài chai rượu vang đã được mở sẵn, đối ẩm với trăng, kính ông trời vài

ly.

Không phải sao? Anh phải kính ông trời chứ.

Nhìn xem,

ông trời rất thân thiết, lúc biết anh bị bỏ rơi trong bệnh viện, căm hận Thẩm Chức Tâm, nhìn xem, ông trời rất đoái thương anh mới uống say nói

lung tung vài câu, đã giúp anh biến “ước mơ” thành sự thật.

Anh cụp mắt, đáy mắt không chút cảm xúc, không vui, không giận.

Vui gì chứ? Anh đ