
“Hạ Hà, cháu ở lại đi, dù gì sớm muộn cũng là người một nhà, không có gì không nghe được.” Hứa Cẩn Lễ ngồi xuống ghế sô pha.
Vì ẩn ý không giấu giếm trong lời nói của cha, anh nhíu mày, nhưng vẫn ngồi xuống trước mặt cha.
Hạ Hà tỏ ra gượng gạo nhưng vẫn ngồi lại.
“Con có thể giải thích vì sao lại lấy danh nghĩa cá nhân mua lại tòa soạn đó không?” Mặt Hứa Cẩn Lễ đầy uy nghiêm, không vui hỏi vấn đề thứ nhất.
Hứa Ngạn Thâm mua lại tòa soạn là có ý muốn ra ngoài lập nghiệp?
Hạ Hà kinh ngạc nhìn anh.
Sao cha biết nhanh thế nhỉ? Quả nhiên, không chuyện gì có thể lọt ra khỏi tầm mắt của ông.
Anh bình thản nhìn cha, “Chỉ là đầu tư mà thôi.”
“Đầu tư? Mấy anh em các con mua nhà, mua đất, mua cổ phiếu ta đều có thể
không quan tâm, nhưng không được mua công ty!” Hứa Cẩn Lễ lớn giọng dạy
dỗ anh, “Đại nghiệp nhà chúng ta rất lớn, cần nhiều nhân lực vật lực
tinh lực đầu tư vào sự nghiệp gia tộc chúng ta lẽ nào con không biết, ở
đâu ra cái kiểu phân tâm học đòi trẻ con tạo nghiệp riêng! Thật hồ đồ!”
Anh im lặng, mím môi.
“Thế này đi, mua thì đã mua rồi, con chuyển nhượng lại tòa soạn đó cho công
ty theo giá thỏa thuận ban đầu, chuyện này coi như kết thúc ở đây.” Hứa
Cẩn Lễ ra lệnh.
Nhưng lần này, đứa con trai vốn luôn nghe lời vẫn giữ vẻ im lặng.
Trầm ngâm ít phút, sau đó, từ miệng anh thốt ra một chữ, “Không.”
Không?
Hứa Cẩn Lễ kinh ngạc, nhìn con trái bằng ánh mắt không thể tin nổi.
“Tòa soạn vẫn đang trong giai đoạn bàn giao, tháng sau mới chính thức đổi
chủ.” Anh bình thản nói, “Con sẽ sắp xếp thời gian hợp lý, cha không cần lo lắng đâu ạ.”
Ý của anh là vẫn sẽ đích thân quản lý tòa soạn?
“Hồ đồ.” Hứa Cẩn Lễ tuổi đã cao, ngực lên xuống nặng nhọc vì khó thở.
Ông không dám tin, người ngồi trước mặt mình lại là đứa con trai mà mình coi trọng nhất.
“Hứa thị, con không cần nữa sao?” Hứa Cẩn Lễ uy hiếp anh.
Ông có lòng tin, ngoài đứa con cả không có chí tiến thủ ra, đối với những
đứa con trai khác của mình mà nói, Hứa thị là ước mơ của chúng.
Anh nhìn cha, không có bất kỳ cảm xúc gì.
Hứa Cẩn Lễ luôn cảm thấy đứa con trai thứ ba là đứa có năng lực nhất, cũng
là đứa nỗ lực nhất trong đám con của mình, ông luôn tự cho rằng dưới sự
giáo dục khắt khe của mình, mọi việc đều nằm trong tay ông.
Nhưng hôm nay, ông lại có cảm giác hoang mang như sắp mất đi thứ gì đó quý giá.
“Cha, con rất mệt.” Không muốn tiếp tục đề tài này nữa, anh đứng dậy, đi về phía bàn làm việc, nhẹ nhàng nói tiễn khách.
Hứa Cẩn Lễ trừng mắt nhìn con trai, không chịu ra về.
“Nghe nói gần đây con rất thân thiết với Vương Đan, con gái của chủ tịch
Vương bên tập đoàn Cực Thịnh, còn hẹn hò mấy lần nữa đúng không?” Câu
nói này của Hứa Cẩn Lễ khiến Hạ Hà nhìn anh kinh ngạc.
Cô không dám tin vào tai mình quay sang nhìn anh.
Hẹn hò? Cô có nghe lầm không?
“Ban đầu là mua lại tòa soạn khởi động tay chân, sau đó, con đến cả ngành
xây dựng cũng có hứng thú chen chân sao?” Hứa Cẩn Lễ nạt con trai, “Dã
tâm đừng có lớn quá, cái gì cũng muốn nhúng tay vào, rồi sẽ mất tất cả
thôi!” Hành vi của con trai khiến ông khởi tâm đề phòng.
Anh vẫn
chăm chú vào công việc của mình, không ngẩng đầu lên, “Con không muốn
thứ gì cũng nhúng tay vào nhưng con có quyền tự do kết bạn của mình.”
“Tự do? Một Thẩm Chức Tâm vẫn chưa đủ sao?” Ông gõ mạnh chiếc nạng gỗ xuống sàn, đầy vẻ bất mãn.
Ông vẫn còn đang đương quyền mà con trai đã dám đối xử với ông như vậy!
Mắt anh, vì ba chữ đó, khựng lại, thần sắc lạnh lùng hơn.
“Trước đây, con nhất định phải lấy bằng được Thẩm Chức Tâm, ai khuyên nhủ cũng không nghe! Được, con bé đó tuy gia thế bình thương, nhưng tính tình
ngoan ngoãn, cha mẹ không phải bậc đại phú đại quý nhưng cũng là dân có
học thức, trình độ, còn con bé Vương Đan ở Cực Thịnh đó có được không?
Sống lang chạ, không biết bị bao thằng đàn ông cưỡi lên người rồi, con
mà kết giao với nó, thì quá mất mặt Hứa gia chúng ta!” Đứa con trai ông
xem trọng nhất, chưa bao giờ làm ông lo lắng trong công việc, thì đời
sống tình cảm lại khiến cho ông không còn lời nào để nói.
“Ngạn
Thâm, anh đang qua lại với Vương Đan thật à?” Nghe rõ ràng nội dung hai
cha con đang tranh cãi, Hạ Hà rùng mình, ánh mắt kinh ngạc.
Anh không gật đầu cũng chẳng lắc đầu.
“Ta không quan tâm con nghĩ thế nào, ta đã nói chuyện với bác Hạ định ngày rồi, hai mươi tháng sau con với Hạ Hà sẽ đính hôn!”
Một tin còn động trời hơn nữa.
Anh kinh ngạc, Hạ Hà cũng chẳng khá hơn là mấy.
“Không được!” Hạ Hà kích động đứng phắt dậy, “Bây giờ không được!”
Không thể! Chức Tâm còn chưa biết sống chết thế nào.
“Cha, cha muốn con phạm trọng tội sao?” Anh nhíu mày, nhẹ giọng cảnh cáo cha mình đừng ép người quá đáng.
Chàng trai trẻ, phản đối vô hiệu.
Hứa Cẩn Lễ bá đạo không cho phép bất kỳ ai lên tiếng, “Chính là vì biết
cuộc hôn nhân giữa con và Thẩm Chức Tâm chưa thể kết thúc ngay, nên con
với Hạ Hà không thể tổ chức đám cưới, cha với bác Hạ đã bàn bạc rồi, để
tránh người ta lời ra tiếng vào, lễ đính hôn làm đơn giản là được rồi.”
“Vậy là, chỉ mới đính hôn, chưa phải tái hôn nê