
đập cửa nhà cô.
Vì đây là nhà trọ do chủ xây rồi mình
đến thuê ở, cho nên bình thường cầu thang chung cao nhất là dẫn đến nhà
cô, cũng là đi thông tới tầng cao nhất, muốn tới tầng cao nhất, nhất
định phải đi qua nhà cô mới có thể đi lên được.
“Anh sẽ sửa sao?” Tuy mở miệng hỏi như thế, nhưng cô vẫn vươn tay mở cửa ngoài cho gã tiến vào.
“Cứ thử xem, dù sao trễ như thế này cũng không có thợ sửa đến đây, cho dù sửa không tốt, cũng có thể khiến nước
ngừng rò rỉ.” Gã cầm thùng dụng cụ trong tay bước nhanh vào trong phòng, đi được hai bước rồi đột nhiên dừng lại, sau đó ngoài ý muốn của cô, gã bỏ dép lê ở ngoài cửa, cẩn thận xếp gọn ở cạnh cửa, sau đó mới tiếp tục đi về phía trước.
Cô vốn không có hy vọng xa vời tên dã
nhân không chút lễ phép này hiểu được vào nhà phải cởi giày, cũng lười
nhắc nhở gã, dù sao cô cũng không có thừa dép cho gã đi, vốn tính sau
khi gã rời đi, cô sẽ lau lại là được.
Cô không tự chủ được đứng ở trước cửa,
đánh giá đôi dép lê cực lớn kia của gã, cho đến khi nghe được tiếng động gã đã lên lầu, tinh thần mới hồi phục lại, vội vàng theo sau gã, giúp
gã mở đèn.
Khi lên đến tầng cao nhất, cô thật sự là bị nước chảy giống như thác nước ở phía ngoài kia dọa cho, nhưng bên
ngoài không có đèn, tuy trên cao có trăng sáng, nhưng cô nghi ngờ gã ở
dưới ánh trăng thấy được cái gì, cô đang muốn nói thôi đi, muốn gã chờ
ngày mai tìm thợ đến, ai ngờ, trên sân thượng cũng không thấy bõng người của gã, cô nhìn quanh bốn phía, mới nhìn thấy gã chân tay nhanh nhẹn
dọc theo cái thang bằng innox, nhanh chóng leo lên phái trên bể nước.
Nơi này là ven biển, gió trên nóc nhà
rất lớn, thấy gã leo cao như vậy, ở trên bể nước kia lại trơn, cái nắp
che bị mở hé ra một khoảng nhỏ, cô ngẩng đầu lên nhìn có chút kinh hồn
bạt vía.
“Này, thôi đi, tối như vậy, anh cũng không nhìn thấy cái gì, chờ sáng mai lại làm đi.”
Cô vừa nói xong, liền thấy gã từ trong
thùng lấy ra một chiếc đèn pin ngậm ở miệng, sau đó ngồi xổm ở bên cạnh
nắm bể xoay người đưa tay vào trong.
Gió biển thổi tóc đen của gã bay toán
loạn, áo T-shirt màu trắng ở trên lưng gã bị thổi phồng lên, ở trong
đêm đen vẫn có thể nhìn thấy được.
Sợ gã phân tâm, cô không dám nói tiếp,
chỉ có thể hai tay ôm ngực ở đứng ở sân thượng ngẩng đầu nhìn theo gã,
vừa lo lắng nếu gã rơi vào trong bể nước, cô vẫn là trước cứu gã hay là
quay trở về phòng gọi điện thoại báo cảnh sát.
Gió vẫn đang thổi, những ngọn đèn trên
từng chiếc ca nô neo đậu trong bến cảng lốm đốm như bầu trời đầy sao, ở
chỗ xa xa khác đèn đuốc của khu công nghiệp sáng ngời như ban ngày, bể
nước lớn cùng giá bằng sắt vững chắc giống như quái thú thật lớn trong
tiểu thuyết khoa học viễn tưởng, bình thường khi rảnh cô cũng sẽ ngồi ở
trên ghế lạnh trên sân thượng nhìn ngắm những ánh đèn đuốc này, nhưng
bây giờ cô sẽ chỉ có thể hết sức chăm chú nhìn tên ngu ngốc ở trên bể
nước, hi vọng gã sẽ không rơi vào trong bể.
Gã ngậm lấy đèn pin cầm tay, vươn người vào trong bể nước, một lúc lâu sau, mới đứng thẳng dậy, tay cầm lấy đèn pin.
“Thế nào?” Cô mở miệng vội hỏi.
“Có linh kiện bị hỏng rồi.” Gã dọn dẹp công cụ, đậy nắp bể nước lại, mới đi xuống.
Thấy gã nhanh chóng đi xuống dưới, nhanh nhẹn giống như khỉ đã từ nhỏ sống trên cây, Hiểu Dạ trừng mắt nhìn,
“Vậy hiện tại phải làm sao bây giờ?”
“Tạm thời tôi đã xử lý tốt, nó vẫn có
thể chịu được đến buổi sáng, linh kiện kia vẫn phải thay, chờ buổi sáng
tôi sẽ đi cửa hàng điện nước mua linh kiện.”
Cô nghe vậy mới phát hiện lượng nước chảy ra đã bắt đầu có vẻ giảm xuống, sau đó không lâu sau liền ngừng lại.
Người này thật sự là có tay nghề.
“Ban ngày cô có ở nhà không?”
Giọng nói của gã ngay gần sát bên người
cô, cô kinh ngạc nâng mắt nhìn gã, cảnh giác lui mấy bước, thân hình của tên này thật lớn vẫn khiến cô có chút kiêng kị.
“Tôi phải đến thay linh kiện.” Thấy cô
nàng này bộ dạng luôn trừng mắt cảnh giác gã có chút không kiên nhẫn,
mày rậm nhăn lại. “Cô phải ở nhà tôi mới có thể đi lên.”
“Tôi có ở nhà.” Cô nói.
“Vậy được, ngày mai tôi mua linh kiện sẽ quay lại, lúc nào với cô thì có vẻ tiện?” Gã cầm theo thùng dụng cụ đi
vào trong tròng đi xuống phía dưới.
Cô đi theo phía sau gã, “Buổi chiều đi.”
“Vậy ngày mai buổi chiều tôi lại đến.” Nói xong gã lại đi dép lê một lần nữa, mang theo thùng dụng cụ rời đi.
Cô đóng hai cánh cửa lại, cũng không còn muốn suy nghĩ cái gì nữa, chỉ là khi trở lại giường cất súng lục vào vị trí cũ dưới gối, sau đó nhắm mắt lại muốn ngủ, lúc này cô ngủ thẳng đến tận sáng, không chút mộng mị quấy rầy.
Buổi chiều hôm đó, gã lại dùng phương thức thô lỗ như trước gõ cửa nhà cô.
Cô vừa liếc mắt vừa kéo mở cửa ra, mắt lạnh lùng trừng gã nói: “Thấy cái nút bên ngoài trên tường kia không?”
Gã quay đầu nhìn.
“Cái nút kia có công dụng.” Cô cố ý
giống như đối với đứa bé lên ba tuổi, gằn từng tiếng giải thích, “Tên là chuông cửa, anh chỉ cần ấn nó, nó sẽ phát ra tiếng nhạc dễ nghe, nhắc
người ở trong nhà bên ngoài có khách.”
“Tôi biết.” Gã tự nhiên nhìn cô trả lời, sau đó tự đi vòng qua