
mắt cô tràn ngập một làn ánh sáng trắng, tiếng còi cảnh báo chói tai vang lên, theo đó từ vòi
phun nước, nước được chảy ra, xối ướt thân cô, bốn phía là một mảnh ồn
ào hỗn loạn, cô nhẹ nhàng thở ra, bởi vì những thứ xâm nhập kia mà sự
đau đớn của bộ não cô đã ngừng lại.
Rầm rầm uỳnh!
Cô nhanh chóng mở mắt ra, trước mắt là
một mảnh tối đen, không có ánh sáng, không có nước, thân thể của cô cũng ẩm ướt, nhưng đây là mồ hôi không phải nước.
Có tiếng nước, nhưng không phải là bên ngoài ban công, không phải ở trong phòng, mà là ở trên nóc nhà.
Cô giống như cũ vẫn cuộn tròn lại, nằm ở trên giường lớn ấm áp, chạm những sợi tóc đen rơi ở trên gối.
Tuy biết rõ đó chỉ là mơ, nhưng cô vẫn
không nhịn được vươn tay chạm vào mái tóc đen dài của mình, xác định
chúng là thật, vẫn còn ở đây.
Những sợi tóc mềm mại khiến cô nhẹ nhàng thở ra, cô nhắm mắt lại một lần nữa, tự ôm lấy chính mình, lại một lần nữa tự nói với bản thân tất cả đều đã qua, kia chẳng qua chỉ là một
giấc mơ mà thôi.
Rầm rầm rầm uỳnh!
Tiếng động thật lớn lại truyền đến, cô
giật mình, bỗng tỉnh táo lại, bây giờ mới phát hiện đó là tiếng gõ cửa,
cả người cô lập tức bật dậy, vẻ mặt cứng ngắc nhìn cửa phòng ngủ.
Không, không phải là từ cửa phòng ngủ truyền đến, là cửa bên ngoài phòng khách.
Trong giây lát, cô nghĩ là mình đã bị
tìm thấy, sợ hãi muốn cầm lấy balô đã chuẩn bị tốt chuẩn bị chạy trốn,
nhưng ngay sau đó, cô đã bình tĩnh lại.
Người ngoài cửa, sẽ không phải là bọn
họ, nếu là những người đó, không có khả năng vẫn sẽ gõ cửa đến bây giờ,
nhất định đã sớm tiến vào.
Trái tim vẫn còn đập mạnh, cô nói với
bản thân đừng quá lo lắng, hãy bình tĩnh, cho đến khi hô hấp của cô
không còn gấp gáp, cô mới xuống giường, nhưng cô vẫn không quên lấy súng được dấu ở dưới gối đầu, giắt ở trong lưng, mới đi về phía phòng khách.
Rầm rầm rầm rầm uỳnh!
Đi được một nửa đường, một trận tiếng đập cửa không kiên nhẫn lại vang lên, cô nhăn mặt lại, đột nhiên, đã biết người đó là ai.
Quả nhiên, cô đi đến cạnh cửa, từ mắt thần (lỗ nhỏ của cửa dùng để nhìn ra bên ngoài) đã thấy, bên ngoài chính là tên dã nhân vừa chuyển đến dưới lầu chưa đến được hai tuần lễ.
Từ sau ngày hôm đó, cô vẫn luôn ru rú ở
trong nhà, cô cũng không lại gã, nhưng cho dù không thấy người, nhưng
những tạp âm mỗi ngày gã tạo ra cũng rất khó khiến cho người ta xem nhẹ, cô thực sự cố gắng coi thường những tạp âm này, không muốn bước chân
vào thế giới phiền toái của một lớn một nhỏ kia, nhưng vào đêm khuya —
cô nhìn đồng hồ ở trên tường phòng khách – hai giờ đêm tới tận cửa tìm?
Người này thật sự là quá đáng!
Mắt thấy gã lại muốn đập cửa, trước khi
gã ra tay cô đã mở hé cửa, tay gã giơ lên, vẻ mặt gã khó chịu trừng cô
qua thanh sắt chắn ở cửa, nhưng lần này gã đã không cởi trần, gã nhớ rõ
phải mặc đồ, mặc một chiếc áo T-shirt cổ tròn màu trắng, đôi chân to
cũng đã đi dép lê màu lam.
“Anh có biết bây giờ mấy giờ không?” Mặt cô không chút thay đổi, ngẩng đầu trừng gã.
“Hai giờ năm phút.” Gã vẻ mặt tự nhiên trả lời cô.
Mắt thấy gã không có bộ dáng nửa điểm
thấy có lỗi, cô đột nhiên thấy buồn cười vì bản thân muốn tên dã nhân
này hiểu được lễ phép. Thôi quên di, cô không chấp.
“Có chuyện gì?”
Vẻ mặt gã không dám tin nhìn cô, giống như cô đang hỏi một vấn đề rất kỳ quái.
Đôi mi thanh tú của cô nhíu lại, không
hiểu phản ứng đó của gã, cũng không buốn biết. Bây giờ đã là hai giờ
đêm, cô mệt chết đi được, cả đêm cũng không ngủ ngon, nếu có thể thoát
khỏi cơn ác mộng kia, cô hy vọng có thể ngủ lại được, may mắn là bình
thường cứ qua ba giờ là cô đều có thể ngủ ngon.
“Vị tiên sinh này, có lẽ ngài không chú ý tới, nhưng bây giờ đã là nửa đêm, nếu thật sự có việc, phiền ngài ngày
mai lại đến.” Lười cùng người lúc nửa đêm nói chuyện, cô lạnh lùng nói
xong định đóng cửa lại.
“Bể nước bị rò.” Thấy cô thật sự sẽ đóng cửa, gã vội vàng mở miệng, cho đến khi xác định cô nàng này thật sự
không biết cái gì, tuy gã không hiểu được ở trên tầng cao nhất, tiếng
nước chảy lớn như tiếng thác như vậy, vì sao cô nàng này lại không chú ý tới, nhưng thật sự thì cô nàng không biết.
Gã nhíu đôi mày rậm, một tay cầm theo thùng dụng cụ, một tay chỉ lên phía trên, “Chú ý nghe.”
Hiểu Dạ ngạc nhiên, lúc này mới phát
hiện trên lầu thật sự có tiếng nước lớn, tuy lúc rời giường cô có chút
hoảng loạn, nhưng cô cũng không phải là không chú ý tới tiếng động kia,
chỉ là cô vẫn tưởng ở bên ngoài giờ đang mưa to, nhưng giờ cẩn thận lắng nghe, mới phát hiện tiếng nước kia không chỉ lớn bình thường, không như mưa to tầm tã, mà giống như có người đem thác nước chuyển đến lầu trên
nhà cô.
“Tôi tưởng là trời mưa.” Cô đau đầu thì thào mở miệng, thật sự không có sức lực lúc nửa đêm xử lý loại chuyện này.
“Không phải, là bể nước bị rò. Máy bơm
nước dưới lầu vẫn bơm nước đi lên, tôi đã xuống xem qua, nó không bị
hỏng, vậy là bể nước ở trên lầu có vấn đề, nếu còn rò nước như vậy, tiền nước này sẽ rất lớn, tôi cần lên xem bể nước.”
Lúc này cô mới hiểu được tại sao nửa đêm người này lại chạy lên